Đỉnh Lưu Theo Đuổi Tôi

Chương 8



#Bùi Cẩn say rượu giữa đêm#

#Bùi Cẩn bắt chuyện mỹ nữ mặt hot girl mạng#

#Bùi Cẩn quấy rối cô lao công#

Ba ngày không từ biệt mà đi, tôi lướt hot search của Bùi Cẩn, trong lòng hơi buồn.

Nhưng lại vui cho anh.

Dù sao, những thứ này đều tốt hơn #Bạn gái là kẻ bắt nạt#, đúng không?

Tôi cắt ngắn tóc, khoác ba lô lên vai, dùng tài khoản tự truyền thông, ghi lại những cảnh đẹp từng muốn cùng Bùi Cẩn ngắm nhìn.

Trong lòng trống rỗng, có thứ gì đó, đã bỏ lại nơi Bùi Cẩn.

Tôi đi miền Tây, trẻ con ở đó có nụ cười hồn nhiên nhất, mặt trời rất ấm, làm mờ đi cả vết nám trên mặt tôi.

Thế nhưng một đám trẻ đáng yêu như vậy, không được đi học, chỉ có thể ở nhà chăn trâu.

Thế là, tôi dùng năm trăm vạn mà mẹ Bùi Cẩn đưa cho, lấy danh nghĩa fan của Bùi Cẩn, thành lập một quỹ học bổng cho trẻ em vùng núi, giúp xây dựng lại trường học ở những vùng hẻo lánh.

Coi như đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho mối tình dang dở đó.

Thời gian thoáng cái đã trôi qua nửa năm.

Tài khoản tự truyền thông của tôi cũng được nhiều người chú ý hơn, tôi định lồng tiếng cho video ngắn của mình.

Thế là đi học lớp lồng tiếng.

Bùi Cẩn không có ở đây, nhưng lại ở khắp mọi nơi.

Gương mặt thoáng qua trên xe buýt, quảng cáo nhãn hàng lớn trên màn hình tòa nhà cao tầng, hình nền điện thoại của cô gái đi đường.

Không ai còn bàn tán về tin tức thị phi của anh nữa.

Mọi người đều bàn tán về màn trình diễn xuất sắc của anh trong bộ phim mới.

Tôi đá một cái lon rỗng ven đường, cái lon lăn lăn, lộ ra góc nghiêng đẹp trai của anh.

"Kẻ bám dai như đỉa."

Tôi dùng sức dẫm mấy cái lên khuôn mặt đẹp trai đó, rồi vứt vào thùng rác.

Trên trời ầm ầm một tiếng, sấm sét.

Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.

"Ồ, tên này là con trai của thần linh thật à, không được xúc phạm sao?"

Tôi vừa chửi, vừa lấy chiếc ô trong túi xách ra.

Nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện, trong lúc vô thức đi lang thang, mình lại đi đến gần khu chung cư cao cấp của Bùi Cẩn.

Quay đầu nhìn lại, cách đó không xa ngoài cửa hàng tiện lợi, có một bóng người gầy gò mặc đồ đen đứng đó.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Anh đeo khẩu trang, nhưng tôi vẫn nhận ra ngay lập tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sao lại gầy đi nhiều thế?

Màn mưa ngăn cách tôi và anh, anh đứng dưới mái hiên, giống như vầng trăng lạnh lẽo trong đêm đen.

Vầng trăng nhìn về phía tôi.

Tôi đứng sững tại chỗ, khi hoàn hồn lại, đã vô thức bước về phía vầng trăng.

Nắm chặt cán ô, tim đập như trống, giống như tần suất những hạt mưa điên cuồng rơi xuống từ mái hiên ô.

Tôi giả vờ bình tĩnh.

Sợ gì chứ? Anh ta bị mù mặt.

Qua nửa năm rồi, tôi không tin anh ta còn nhận ra tôi.

Tôi lướt qua anh ta, bước vào cửa hàng tiện lợi, tiện tay mua một gói khăn giấy.

Khi ra ngoài, ánh mắt đầu tiên nhìn về phía anh ta.

Anh ta vẫn ở đó.

Thân hình tiêu điều, cúi đầu ngẩn người nhìn vũng nước nhỏ bị mưa đập xuống, đường cằm còn rõ hơn trước.

Cổ họng tôi khô khốc, khi mở miệng, đã đổi sang một giọng nói khác:

"Xin chào, xin hỏi anh có cần ô không? Tôi có thể cho anh đi nhờ một đoạn."

Giọng loli.

Ngọt đến mức tôi còn thấy sởn da gà.

Tôi tự chấm cho mình một trăm điểm, nửa năm học lồng tiếng không uổng phí.

Bùi Cẩn ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt xám như lưu ly đầy vẻ lãnh đạm:

"Xin lỗi, tôi đã có bạn gái rồi."

Tôi sững lại, anh ta nói thẳng toẹt ra suy nghĩ nhỏ bé mà ngay cả tôi cũng không nhận ra, có chút ngượng ngùng.

Khoảnh khắc sau, lại tức cười.

Được, rất được.

Nửa năm, tôi còn đang cố gắng quên anh, anh đã có bạn gái mới rồi.

Đại minh tinh quả nhiên không thiếu phụ nữ.

Rốt cuộc vẫn là tôi tự đa tình rồi.

"Haha." Tôi cười khẩy, "Anh mưa thì dùng bạn gái che à?"

Tôi quay người bỏ đi.

Tay, đột nhiên bị nắm lấy.

Anh nhìn chằm chằm tôi, giọng nói khàn khàn: "Cho tôi đi nhờ một đoạn."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com