Đỉnh Phong Thiên Hạ
â Lộc SÆ¡n, ngươi xem lâu như vậy coÌn chưa ÄuÌ sao? LeÌ naÌo ngươi cuÌng muôÌn chêÌt?
Thôi HôÌn Äộc SuâÌt Äông Vô Mệnh lập tưÌc nhiÌn vÃªÌ phiÌa Lộc SÆ¡n laÌo nhân Äang ÄÆ°Ìng Æ¡Ì trong không trung rôÌi noÌi.
â Äông Vô Mệnh, ta biêÌt thực lực cuÌa ta không bÄÌng ngươi, chiÌ laÌ ta muôÌn tÆ¡Ìi nhiÌn BaÌ£ch OaÌnh một chuÌt, coÌ quan hệ giÌ tÆ¡Ìi ngươi không?
Một ÄaÌ£o thân aÌnh phaÌ lao tÆ¡Ìi, chiÌnh laÌ Lộc SÆ¡n laÌo nhân aÌo xanh kia, voÌc ngươÌi cao gâÌy giôÌng như một cây gậy truÌc vậy. CoÌ caÌm giaÌc chiÌ câÌn một cÆ¡n gioÌ thôÌi qua laÌ seÌ ngaÌ xuôÌng ÄâÌt. ThÃªÌ nhưng luÌc naÌy chiÌ bÄÌng vaÌo khiÌ thÃªÌ tÆ°Ì trên ngươÌi Lộc SÆ¡n laÌo nhân taÌn ra cuÌng khiêÌn cho ngươÌi khaÌc không thÃªÌ khinh thươÌng. ÄÄÌ£c biệt laÌ Äôi mÄÌt âm trâÌm kia, vưÌa nhiÌn vaÌo cuÌng biêÌt hÄÌn không phaÌi laÌ ngươÌi lương thiện giÌ.
LuÌ£c Lâm Thiên nhiÌu maÌy, laÌo giaÌ naÌy chÃnh laÌ laÌo giaÌ mÄÌ£c tÃ´Ì y ÄâÌu giaÌ thaÌnh công một viên DươÌng ThâÌn HoÌa Vương Äan, QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh ra mÄÌ£t hoÌa giaÌi, xem ra chuyện naÌy không chiÌ ÄÆ¡n giaÌn như vậy.
â Lộc SÆ¡n, ngươi Äi Äi.
QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh nhiÌu maÌy noÌi vÆ¡Ìi Lộc SÆ¡n laÌo nhân.
â BaÌ£ch OaÌnh, ta không Äi. Ta ÄaÌ tiÌm naÌng hai mươi nÄm rôÌi, ta coÌn tươÌng rÄÌng naÌng ÄaÌ mâÌt tiÌch trong CÃ´Ì Vực. Hiện taÌ£i gÄÌ£p ÄÆ°Æ¡Ì£c naÌng, ta seÌ không Äi Äâu hêÌt.
Lộc SÆ¡n laÌo nhân nhiÌn chÄm chuÌ vaÌo QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh, trong aÌnh mÄÌt không ngÆ¡Ì laÌ£i hiện lên veÌ thâm tiÌnh.
â Lộc SÆ¡n, nêÌu ngươi không Äi, vậy thiÌ ta seÌ cho ngươi viÌnh viêÌn Æ¡Ì laÌ£i Äây.
SÄÌc mÄÌ£t Thôi HôÌn Äộc SuâÌt Äông Vô Mệnh trâÌm xuôÌng.
â Äông Vô Mệnh, vậy ngươi giêÌt ta Äi. DuÌ sao Äi nưÌa BaÌ£ch OaÌnh trôÌn traÌnh ta hai mươi nÄm, chêÌt Æ¡Ì trươÌc mÄÌ£t BaÌ£ch OaÌnh ta cuÌng can tâm tiÌnh nguyện.
Lộc SÆ¡n laÌo nhân kheÌ thÆ¡Ì daÌi rôÌi noÌi, hÄÌn không sợ Thôi HôÌn Äộc SuâÌt Äông Vô Mệnh chuÌt naÌo.
â CoÌ tiÌnh yêu tay ba nha.
LuÌ£c Lâm Thiên kinh ngaÌ£c. TÆ°Ì trong lÆ¡Ìi noÌi cuÌa Lộc SÆ¡n laÌo nhân LuÌ£c Lâm Thiên cuÌng coÌ thÃªÌ nghe ra ÄÆ°Æ¡Ì£c, Lộc SÆ¡n laÌo nhân naÌy một mực truy câÌu QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh, thÃªÌ nhưng QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh laÌ£i coÌ tiÌnh caÌm vÆ¡Ìi laÌo Äộc vật, Äây chiÌnh laÌ tiÌnh yêu tay ba.
â Lộc SÆ¡n, ngươi Äi nhanh Äi.
QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh noÌi.
â DuÌ sao Äi nưÌa hôm nay ta cuÌng không Äi, trÆ°Ì phi naÌng giêÌt ta.
Lộc SÆ¡n laÌo nhân duÌng aÌnh mÄÌt traÌn ngập thâm tiÌnh noÌi.
â Ngươi tội giÌ phaÌi như vậy.
QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh noÌi, veÌ mÄÌ£t vô cuÌng bâÌt ÄÄÌc diÌ.
LuÌ£c Lâm Thiên cươÌi trộm, QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh ÄôÌi vÆ¡Ìi Lộc SÆ¡n laÌo nhân naÌy vô cuÌng bâÌt ÄÄÌc diÌ, thÃªÌ nhưng Lộc SÆ¡n laÌo nhân naÌy laÌ£i chung tiÌnh vÆ¡Ìi naÌng bao nhiêu nÄm qua sao laÌ£i nhâÌn tâm giêÌt hÄÌn cÆ¡ chưÌ. NÆ°Ì nhân ÄêÌu như vậy, cho duÌ laÌ một ngươÌi ÄaÌng gheÌt thÃªÌ naÌo, thÃªÌ nhưng khi biêÌt ÄôÌi phương thiÌch miÌnh cuÌng không coÌ khaÌ nÄng giêÌt ÄôÌi phương.
NhiÌn thâÌy caÌnh tượng naÌy, LuÌ£c Lâm Thiên không khoÌi nhÆ¡Ì ÄêÌn nha ÄâÌu TiêÌu Linh kia. Khi trươÌc hÄÌn biÌ£ bâÌt ÄÄÌc diÌ cho nên nghiÌ một ÄÄÌng noÌi một neÌo chÆ°Ì không giôÌng như Lộc SÆ¡n laÌo nhân naÌy laÌ coÌ tiÌnh caÌm thật.
â Lộc SÆ¡n, ngươi cuÌng laÌ ngươÌi coÌ danh tiêÌng, không ngÆ¡Ì laÌ£i vô liêm siÌ như vậy.
Thôi HôÌn Äộc SuâÌt Äông Vô Mệnh.
â Äông Vô Mệnh, ta biêÌt loÌng cuÌa BaÌ£ch OaÌnh coÌ ngươi ÄaÌ vaÌi chuÌ£c nÄm rôÌi chưa tưÌng thay ÄôÌi. NÄm ÄoÌ ngươi cuÌng bÆ¡Ìi viÌ chuyện naÌy maÌ khiêÌn cho toaÌn bộ ngươÌi CÃ´Ì Vực ÄêÌu biêÌt tÆ¡Ìi. Dựa vaÌo ÄiêÌm naÌy ta cuÌng coÌ thÃªÌ xưÌng Äôi vÆ¡Ìi BaÌ£ch OaÌnh như ngươi vậy.
Lộc SÆ¡n laÌo nhân lÆ¡Ìn tiêÌng noÌi.
â Lộc SÆ¡n, ngươi daÌm nhÄÌc laÌ£i việc nÄm ÄoÌ thiÌ ta seÌ thực sự giêÌt ngươi.
Thôi HôÌn Äộc SuâÌt Äông Vô Mệnh tưÌc thiÌ quaÌt lÆ¡Ìn.
â Ta sợ ngươi sao? DuÌ sao Äi nưÌa hai mươi nÄm nay BaÌ£ch OaÌnh luôn lâÌn trôÌn ta, ta cuÌng sôÌng ÄuÌ rôÌi, ngươi giêÌt ta Äi.
Lộc SÆ¡n laÌo nhân không chuÌt sợ haÌi noÌi.
â Lộc SÆ¡n laÌo nhân quaÌ thực laÌ thâm tiÌnh nha, khoÌ coÌ ÄÆ°Æ¡Ì£c, khoÌ coÌ ÄÆ°Æ¡Ì£c.
Thanh âm cuÌa LuÌ£c Lâm Thiên vang lên.
â TiêÌu tưÌ, ngươi cuÌng tÆ¡Ìi giuÌp vui sao?
Thôi HôÌn Äộc SuâÌt Äông Vô Mệnh trưÌng mÄÌt nhiÌn LuÌ£c Lâm Thiên.
â Äông laÌo, tiêÌu tÆ°Ì chiÌ thâÌy tiÌnh caÌm cuÌa Lộc SÆ¡n laÌo nhân quaÌ thực hiêÌm thâÌy, vô cuÌng ÄaÌng qúy. NêÌu như Äông laÌo giêÌt hÄÌn thiÌ quaÌ thực coÌ chuÌt ÄaÌng tiêÌc.
LuÌ£c Lâm Thiên mÆ¡Ì miệng cươÌi noÌi.
â TiêÌu tưÌ, ta coÌ chuÌt thiÌch ngươi.
Lộc SÆ¡n laÌo nhân nhiÌn LuÌ£c Lâm Thiên rôÌi noÌi.
â Vậy thiÌ phaÌi Äa taÌ£ Lộc SÆ¡n laÌo nhân rôÌi.
LuÌ£c Lâm Thiên miÌm cươÌi noÌi.
â ÄÆ°Æ¡Ì£c rôÌi, laÌo bâÌt tưÌ,chuÌng ta Äi thôi.
QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh noÌi.
â HưÌ.
Thôi HôÌn Äộc SuâÌt Äông Vô Mệnh hÆ°Ì nheÌ£ một tiêÌng rôÌi noÌi vÆ¡Ìi LuÌ£c Lâm Thiên:
â TiêÌu tÆ°Ì ngươi coÌn không Äi, tiÌnh caÌm cuÌa hÄÌn thiÌ tiÌnh caÌi rÄÌm giÌ.
â Ha ha.
LuÌ£c Lâm Thiên cươÌi lÆ¡Ìn, thâÌm nghiÌ trong loÌng, xem ra laÌo Äộc vật naÌy Äang ghen nha.
Sưu Sưu.
Thân aÌnh cuÌa QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh, Thôi HôÌn Äộc SuâÌt Äông Vô Mệnh nhoaÌng lên khiêÌn cho không gian gâÌp khuÌc rôÌi biêÌn mâÌt giưÌa không trung.
Trong bâÌu trÆ¡Ìi luÌc naÌy cuÌng chiÌ coÌn laÌ£i LuÌ£c Lâm Thiên, Thanh HoÌa laÌo quyÌ, coÌn coÌ Lộc SÆ¡n lão nhân. HÆ¡n nưÌa coÌn ÄaÌm ngươÌi Nhan KyÌ, Phương Tân KyÌ, BaÌ£ch Toa Toa trên lưng Thiên SiÌ TuyêÌt Sư coÌn chưa phuÌ£c hôÌi tinh thâÌn sau trận ÄaÌ£i chiêÌn vưÌa rôÌi.
â Thanh HoÌa laÌo quyÌ, chuÌng ta cuÌng Äi thôi.
LuÌ£c Lâm Thiên mÆ¡Ì miệng noÌi vÆ¡Ìi Thanh HoÌa laÌo quyÌ phiÌa trươÌc.
Thanh HoÌa laÌo quyÌ moÌc ra một viên Äan dược nheÌt vaÌo trong miệng, roÌ raÌng trong loÌng hÄÌn không phuÌ£c. ThÃªÌ nhưng hắn cuÌng không thÃªÌ naÌo traÌnh ÄÆ°Æ¡Ì£c. Än vaÌo Phệ HuyêÌt HoÌa CôÌt Äan cuÌa Thôi HôÌn Äộc SuâÌt Äông Vô Mệnh, chiÌ coÌ thÃªÌ biÌ£ hÄÌn quaÌn chêÌt maÌ thôi. LuÌc naÌy hÄÌn Äang thâÌm hận LuÌ£c Lâm Thiên.
RôÌng.
Thiên SiÌ TuyêÌt Sư rôÌng lên một tiêÌng rôÌi lập tưÌc vÃ´Ì caÌnh bay Äi, veÌ quyÌ diÌ£ trong mÄÌt LuÌ£c Lâm Thiên chợt loÌe, cuÌng không ÄÃªÌ yÌ tÆ¡Ìi Lộc SÆ¡n laÌo nhân kia nưÌa.
â TiêÌu tưÌ, ta thương lượng vÆ¡Ìi ngươi một việc ÄÆ°Æ¡Ì£c không?
PhiÌa sau Thiên SiÌ TuyêÌt Sư vang lên một tiêÌng, Lá»c SÆ¡n laÌo nhân trong nhaÌy mÄÌt lÄng không ÄÆ°Ìng song song vÆ¡Ìi Thiên SiÌ TuyêÌt Sư.
â Vậy thiÌ mÆ¡Ìi Lộc SÆ¡n laÌo nhân cÆ°Ì noÌi.
LuÌ£c Lâm Thiên mÆ¡Ì miệng thaÌn nhiên noÌi, trong loÌng hÄÌn ÄaÌ ÄoaÌn ra ÄÆ°Æ¡Ì£c Lộc SÆ¡n laÌo nhân naÌy coÌ chuÌ yÌ giÌ.
â QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh vaÌ Thôi HôÌn Äộc SuâÌt Äông Vô Mệnh coÌ phaÌi ÄêÌu laÌ ngươÌi cuÌa Phi Linh môn kia không?
Lộc SÆ¡n laÌo nhân nhiÌn LuÌ£c Lâm Thiên, tia saÌng kyÌ diÌ£ trong mÄÌt bÄÌn ra.
â Không thÃªÌ traÌ lÆ¡Ìi.
LuÌ£c Lâm Thiên noÌi.
â TiêÌu tưÌ, ngươi không noÌi ta cuÌng biêÌt. Như vậy Äi, ÄÃªÌ ta gia nhập Phi Linh môn kia cuÌa ngươi, thÃªÌ naÌo?
Lộc SÆ¡n laÌo nhân nhiÌn LuÌ£c Lâm Thiên rôÌi noÌi.
â Äây laÌ một viên Phệ HuyêÌt HoÌa CôÌt Äan, ngươi Än vaÌo laÌ coÌ thÃªÌ gia nhập Phi Linh môn.
LuÌ£c Lâm Thiên do dự một chuÌt lập tưÌc moÌc ra một viên Phệ HuyêÌt HoÌa CôÌt Äan.
â TiêÌu tưÌ, ngươi ÄÆ°Ìng quaÌ ÄaÌng. BaÌn soaÌi muôÌn gia nhập Phi Linh môn không danh không tiêÌng cuÌa ngươi ÄaÌ laÌ phuÌc khiÌ cuÌa ngươi rôÌi. Sự nhâÌn naÌ£i cuÌa baÌn soaÌi coÌ giÆ¡Ìi haÌ£n, nêÌu như hiện taÌ£i ta giêÌt ngươi, chiÌ sợ seÌ không coÌ ai tÆ¡Ìi cưÌu ngươi ÄÆ°Æ¡Ì£c Äâu.
AÌnh mÄÌt Lộc SÆ¡n laÌo nhân lóe lên sát ý, một cÃ´Ì haÌn yÌ bÄÌn ra.
LuÌ£c Lâm Thiên laÌ£nh nhaÌ£t. TiÌnh caÌm cuÌa Lộc SÆ¡n laÌo nhân vÆ¡Ìi QuyÌ Tiên TÆ°Ì BaÌ£ch OaÌnh không sai. ThÃªÌ nhưng baÌn thân hÄÌn cuÌng không phaÌi haÌ£ng ngươÌi thiện lương giÌ. TÆ°Ì veÌ mÄÌ£t cuÌa ThiêÌt QuyêÌn HoaÌng PhuÌ KyÌ TuÌng vaÌ LyÌ TriÌ ChiÌnh thiÌ Lộc SÆ¡n laÌo nhân naÌy roÌ raÌng laÌ haÌ£ng ngươÌi Äộc aÌc, hung danh vang xa.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com