Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 706: Bởi vi�? Tình yêu (2)



– Lộc SÆ¡n lão nhân, nếu nhÆ° ta sÆ¡Ì£ ngÆ°Æ¡i thì Quỷ Tiên Tử BaÌ£ch Oánh và Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng không để ta laÌ£i ở đây mà rời đi trước. NgÆ°Æ¡i uy hiếp ta cũng vô duÌ£ng, muốn giết ta sao? NgÆ°Æ¡i thử xem.  

Vẻ mặt LuÌ£c Lâm Thiên không biến đổi, laÌ£nh nhaÌ£t nói:  

– Thế nhÆ°ng đừng trách ta không cảnh cáo ngÆ°Æ¡i. Nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i dám động thủ thì ta sẽ cho ngÆ°Æ¡i chết một cách rất khó chiÌ£u.  

Nhìn vào hàn ý trong mắt LuÌ£c Lâm Thiên, cÆ¡ mặt Lộc SÆ¡n lão nhân co quắp một chút, ánh mắt có chút bất điÌ£nh. Lập tức laÌ£i mỉm cười nói:  

– Tiểu tử, ta không phải là người dễ biÌ£ doÌ£a nhÆ° vậy. Vì ngÆ°Æ¡i là người của BaÌ£ch Oánh, ta không muốn động vào ngÆ°Æ¡i. Thế nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i nói cho ta biết, BaÌ£ch Oánh có phải là đã gia nhập Phi Linh môn của các ngÆ°Æ¡i không?  

– Không thể phuÌ£ng cáo, nếu ngÆ°Æ¡i muốn biết thì trước tiên phải ăn Phệ Huyết Hóa Cốt Đan vào rồi gia nhập Phi Linh môn của ta đã.  

LuÌ£c Lâm Thiên nói.  

CÆ¡ mặt Lộc SÆ¡n lão nhân co quắp, dường nhÆ° đang do dÆ°Ì£, một lát sau hắn cắn răng nói:  

– Tiểu tử, nếu nhÆ° Quỷ Tiên Tử BaÌ£ch Oánh ở trong Phi Linh môn thì ta gia nhập Phi Linh môn các ngÆ°Æ¡i cũng không sao. Ta cảnh cáo ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i sai ta cũng không có chuyện gì lớn, không có chuyện gì lớn thì đừng tìm ta. Ta chỉ vì Quỷ Tiên Tử BaÌ£ch Oánh mà gia nhập Phi Linh môn mà thôi. Nếu nhÆ° tới lúc đó ngÆ°Æ¡i dùng Phệ Huyết Hóa Cốt Đan của Đông Vô Mệnh tới uy hiếp ta thì ta cũng sẽ cho ngÆ°Æ¡i đeÌ£p mặt.  

– Ha ha, đương nhiên, Lộc SÆ¡n lão nhân có thể gia nhập Phi Linh môn đó chính là thÆ°Æ¡Ì£ng khách của Phi Linh môn ta,nếu không có đaÌ£i sÆ°Ì£ ta sẽ không quấy rối.  

LuÌ£c Lâm Thiên mỉm cười nói. Viên Phệ Huyết Hóa Cốt Đan lập tức biÌ£ rÆ¡i vào trong tay Lộc SÆ¡n lão nhân.  

– Lộc SÆ¡n, ta coi thường ngÆ°Æ¡i.  

Thanh Hỏa lão quỷ nhìn Lộc SÆ¡n lão nhân rồi laÌ£nh nhaÌ£t nói.  

– Thanh Hỏa lão quỷ ngÆ°Æ¡i kêu gào cái rắm, ngÆ°Æ¡i nhìn laÌ£i bộ dáng mình xem? BiÌ£ người ta đánh cho chết khiếp rồi cũng phải gia nhập Phi Linh môn. Ta không giống với ngÆ°Æ¡i, ta đây là bởi vì tình yêu, ngÆ°Æ¡i hiểu không?  

Lộc SÆ¡n lão nhân trừng mắt nhìn Thanh Hỏa lão quỷ, không có chút do dÆ°Ì£ nào nuốt Phệ Huyết Hóa Cốt Đan vào buÌ£ng.  

– Hừ.  

Nói tới chỗ đau của mình, Thanh Hỏa lão quỷ hung hăng trừng mắt nhìn Lộc SÆ¡n lão nhân.  

Một canh giờ sau, taÌ£i đình viện phía sau núi trong Phi Linh môn, lúc này hai người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử BaÌ£ch Oánh đang ở đó.  

– SÆ° phuÌ£, thÆ°Ì£c lÆ°Ì£c của người thật là lÆ¡Ì£i haÌ£i, Thanh Hỏa lão quỷ kia căn bản không phải là đối thủ của người.  

Trong sảnh, LuÌ£c Tâm Đồng nháy mắt nói với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.  

– Đương nhiên, sÆ°Ì£ phuÌ£ còn chÆ°a xuất toàn lÆ°Ì£c, Thanh Hỏa lão quỷ kia tất nhiên không phải là đối thủ của sÆ° phuÌ£ con rồi.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh được đồ đệ bảo bối của mình khen tức thì cười rộ lên, trong lòng vô cùng hưởng thuÌ£.  

– Sau này Tâm Đồng cũng muốn lÆ¡Ì£i haÌ£i nhÆ° sÆ° phuÌ£.  

LuÌ£c Tâm Đồng nói.  

– Chỉ cần Tâm Đồng nỗ lÆ°Ì£c tu luyện, vÆ°Æ¡Ì£t qua sÆ° phuÌ£ là chuyện hiển nhiên mà thôi.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cười nói.  

– Lâm Thiên, sắp xếp cho Thanh Hỏa lão quỷ xong rồi sao?  

Quỷ Tiên Tử BaÌ£ch Oánh hỏi LuÌ£c Lâm Thiên.  

– Sắp xếp xong rồi, đang ở trong Phi Linh môn chữa thÆ°Æ¡ng.  

LuÌ£c Lâm Thiên nói.  

– Tiểu tử, Lộc SÆ¡n lão nhân cũng đã tới Phi Linh môn rồi đúng không?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn LuÌ£c Lâm Thiên cười nói.  

– Đông lão liệu sÆ°Ì£ nhÆ° thần.  

LuÌ£c Lâm Thiên mở miệng cười nói.  

– Nói nhảm, tiểu tử ngÆ°Æ¡i là ai sao ta laÌ£i không biết. ThÆ°Ì£c lÆ°Ì£c của Lộc SÆ¡n lão nhân kia cũng không kém, so với Thanh Hỏa lão quỷ dường nhÆ° còn maÌ£nh hÆ¡n một chút. Nếu nhÆ° có cÆ¡ hội, đương nhiên ngÆ°Æ¡i sẽ không bỏ qua.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói.  

– Đông lão, nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i không thích Lộc SÆ¡n kia vậy thì tiểu tử sẽ đuổi hắn đi, tất cả nghe theo Đông lão.  

LuÌ£c Lâm Thiên nghiêm túc nói. Lộc SÆ¡n lão nhân này vì Quỷ Tiên Tử BaÌ£ch Oánh mà tới. LuÌ£c Lâm Thiên cũng biết tình cảm của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đối với Quỷ Tiên Tử BaÌ£ch Oánh nhÆ° thế nào, chuyện này dường nhÆ° khiến cho lão độc vật có chút khó chiÌ£u.  

– Tiểu tử, ngÆ°Æ¡i cho rằng ta là người thế nào? NgÆ°Æ¡i nghĩ nhiều rồi.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn LuÌ£c Lâm Thiên nói:  

– Nếu nhÆ° ta muốn giết Lộc SÆ¡n lão nhân thì hắn cũng không sống được tới bây giờ. Nếu hắn muốn gia nhập Phi Linh môn thì đối với Phi LInh môn mà nói tuyệt đối là một trÆ¡Ì£ lÆ°Ì£c vô cùng lớn.  

– Đông lão không có ý kiến là được rồi. Trong lòng tiểu tử ít nhiều cũng có chút lo lắng cho Đông lão.  

LuÌ£c Lâm Thiên khẽ cười nói:  

– Đông lão, chỉ là Lộc SÆ¡n này đối với Oánh tỷ luôn luôn một lòng, có phải ngÆ°Æ¡i cũng nên có chút biểu thiÌ£ hay không? Ha ha.  

– Tiểu tử ngÆ°Æ¡i bây giờ còn dám trêu ta sao?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tức giận trừng mắt nhìn LuÌ£c Lâm Thiên.  

– Lão bất tử, kệ Lâm Thiên đi.  

Quỷ Tiên Tử BaÌ£ch Oánh trừng mắt nhìn Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh rồi kéo tay hắn. Thế nhÆ°ng ánh mắt nàng cũng trừng mắt với LuÌ£c Lâm Thiên.  

LuÌ£c Lâm Thiên nhìn thấy cảnh này, xem ra trong mấy năm nay, cảm tình của hai người lão độc vật và Oánh tỷ cũng tiến bộ không ít.  

– Lâm Thiên, lần đấu giá hội này có thể khiến cho Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc SÆ¡n lão nhân gia nhập Phi Linh môn quả thÆ°Ì£c đã vÆ°Æ¡Ì£t quá dÆ°Ì£ liệu của ta. Thế nhÆ°ng nhÆ° vậy cũng tốt, có hai người này toÌ£a trấn Phi Linh môn ta cũng có thể yên tâm bế quan một đoaÌ£n thời gian.  

– Oánh tỷ dÆ°Ì£ điÌ£nh bế quan đột phá Vũ VÆ°Æ¡ng sao?  

LuÌ£c Lâm Thiên hỏi.  

– Ta ở Vũ Suất cửu troÌ£ng đỉnh phong đã nhiều năm. Sau khi ăn vào Vũ Linh thánh quả laÌ£i có cảm giác có thể đột phá cho nên ta điÌ£nh bế quan trùng kích Vũ VÆ°Æ¡ng một phen, hi voÌ£ng có thể thuận lÆ¡Ì£i đột phá.  

Quỷ Tiên Tử BaÌ£ch Oánh nói.  

– Oánh tỷ cứ an tâm bế quan đi, moÌ£i chuyện có tiểu tử lo liệu. Chỉ cần Oánh tỷ thuận lÆ¡Ì£i đột phá tới Vũ VÆ°Æ¡ng thì chính là thời gian mà Phi Linh môn ta quật khởi.  

LuÌ£c Lâm Thiên nói. Trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, nếu nhÆ° Phi Linh môn có một Vũ VÆ°Æ¡ng toÌ£a trấn thì lúc đó không cần ẩn giấu nhÆ° hiện taÌ£i nữa.  

Lúc chaÌ£ng vaÌ£ng, trong đaÌ£i điện Phi Linh môn, TriÌ£nh Anh, Trần Tân Kiệt đứng trước người LuÌ£c Lâm Thiên bẩm báo:  

– Chưởng môn, một ngày trước người đi Thiên Nhất môn đã xuất phát, do trưởng lão Chu NgoÌ£c Hậu và hộ pháp LÆ°u Á Lôi dẫn đội, tổng cộng có tám trăm đệ tử Phi Linh môn.  

TriÌ£nh Anh nói.  

– Ta đã biết rồi.  

LuÌ£c Lâm Thiên nhướng mày, nếu nhÆ° bỏ qua sáu đường bên ngoài của Phi Linh môn thì thÆ°Ì£c lÆ°Ì£c của Phi Linh môn hiện taÌ£i quả thÆ°Ì£c vô cùng yếu. Đám người đi Thiên Nhất môn chỉ có Chu NgoÌ£c Hậu và LÆ°u Á Lôi dẫn đội. Những trưởng lão và hộ pháp còn laÌ£i đều trấn thủ trong sÆ¡n maÌ£ch VuÌ£ Đô. Tuy rằng Tỉnh Văn Khôn đã biÌ£ hắn đánh chết, thế nhÆ°ng chỉ bằng vào thÆ°Ì£c lÆ°Ì£c của Chu NgoÌ£c Hậu và LÆ°u Á Lôi căn bản không thể tiêu diệt được Thiên Nhất môn.  

– Chưởng môn, ta nghĩ Chu trưởng lão và LÆ°u hộ pháp khó có thể tiêu diệt được Thiên Nhất môn.  

Trần Tân Kiệt nói.