Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 855: Món đ�? ChÆ¡i lưu manh (1)



Trong bốn vị Linh Suất trẻ tuổi, vị Linh Suất nhị trọng do dá»± một chút rồi đáp lời Lữ Chính Cường.  

– Nhãn lá»±c cá»§a bốn người các ngươi đúng là có tiến bộ đôi chút, chứng minh bình thường đều rất dụng tâm tu luyện, trong đám người trẻ tuổi, các ngươi thuộc lớp người nổi bật, nhưng so với Lục Lâm Thiên thì các ngươi cÅ©ng còn kém hắn không ít.  

Lữ Chính Cường khẽ cười khổ rồi nói.  

– Sư phụ, có lời đồn đãi rằng Lục Lâm Thiên đã có thêm VÅ© Linh khí và VÅ© kỹ huyền cấp trung giai mới có thể đánh chết tứ trọng VÅ© Suất, nếu như gặp phải chúng ta, muốn đánh thắng cÅ©ng không dễ như vậy đâu.  

Sắc mặt cá»§a tên đệ tá»­ thứ ba hÆ¡i đổi, ánh mắt mang theo vẻ không phục.  

– VÅ© kỹ uyền cấp trung giai. Các ngươi có thể tu luyện thành công Linh kỹ huyền cấp trung giai sao?  

Ánh mắt cá»§a Lữ Chính Cường rÆ¡i vào trên người vị Linh Suất kia, nói:  

– Có thể thi triển ra được VÅ© kỹ huyền cấp trung giai thì ở khả năng lÄ©nh ngộ phải cá»±c kỳ bất phàm mới được, cấp độ VÅ© tướng là có thể có thành tá»±u trên mặt lÄ©nh ngộ thuộc tính, các ngươi so với hắn thì còn kém xa lắm, lại thêm Lục Lâm Thiên còn là toàn hệ VÅ© giả, thiên phú cỡ ấy, chỉ sợ là qua một thời gian ngắn nữa thôi, sẽ bước vào hàng ngÅ© cường giả chân chính, sau này các ngươi lại càng thêm thua kém hắn.  

Sắc mặt cá»§a đám đệ tá»­ không phục liền xám ngoét, lập tức im lặng không dám nói gì, xem như chấp nhận lời sư phụ nói.  

– Tên Lục Lâm Thiên rất không đơn giản, ngay cả ta cÅ©ng không thể nhìn thấu.  

Lữ Chính Cường lúc này mới trả lời câu hỏi cá»§a Vương trưởng lão  

– Chưởng môn, tên Lục Lâm Thiên này, lại khiến ngươi đánh giá hắn cao như vậy sao?  

Vương trưởng lão có vẻ hÆ¡i kinh ngạc, bà hiểu rõ cách làm người cá»§a chưởng môn, người có thể được chưởng môn tán thưởng, không ai mà không phải kẻ cá»± phách danh chấn một phương, không ngờ ông cÅ©ng đánh giá Lục Lâm Thiên cao như vậy.  

– Đừng xem thường tên tiểu tá»­ kia, tuy rằng hiện tại thá»±c lá»±c chưa cao, nhưng bằng ấy tuổi mà đã có thá»±c lá»±c cao như vậy, cộng thêm thiên phú cá»§a hắn, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, sớm muộn gì cÅ©ng không phải kẻ tầm thường, đặc biệt là tâm trí, đây chính là do bẩm sinh, tiểu tá»­ kia, quả thá»±c giống tên khốn Vân Tiếu Thiên kia như đúc, đúng thật là vô cùng gian trá kín kẽ, chẳng trách Vân Tiếu Thiên lại gả con gái cho kẻ như hắn, Vân Tiếu Thiên đúng là đã tìm được một con rễ tốt.  

Lời vừa dứt, ánh mắt cá»§a Lữ Chính Cường lại không khỏi rÆ¡i về phía Lữ Tiểu Linh.  

– Chưởng môn đã đánh giá như vậy, chỉ sợ là Phi Linh Môn này sớm muộn gì cÅ©ng sẽ chính thức quật khởi ở Cổ Vá»±c này, chưởng môn, chúng ta có cần phải…  

Ánh mắt cá»§a Vương trưởng lão lướt qua Lữ Tiểu Linh, sau đó lập tức nói với Lữ Chính Cường.  

– Vương trưởng lão, ngươi cho rằng chuyện này đơn giản như vậy sao, phỏng chừng Vân Tiếu Thiên cÅ©ng rất là hài lòng với đứa con rể này, nếu không có đủ khả năng tá»± bảo vệ mình, sao lão dám để cho hắn ra ngoài mạo hiểm được, lại nói nếu tương lai hắn không hoá thành rồng bay lên cá»­u trùng thì chính là trời đố kị kỳ tài, Linh Thiên Môn chúng ta cớ gì phải vô duyên vô cớ rước lấy một kẻ địch lớn tương lại làm gì, Cổ Vá»±c cÅ©ng không phải cá»§a Linh Thiên Môn chúng ta, gần đây phong vân đã bắt đầu khỏi động, chỉ sợ Cổ Vá»±c khó khăn lắm mới yên bình đôi chút sẽ lại rung chuyển lần nữa, một khi đã vậy, nếu chúng ta có thêm một minh hữu thì sẽ có lợi cho Linh Thiên Môn hÆ¡n.  

– Chưởng môn, không lẽ ngươi có ý muốn cùng Phi Linh Môn…  

Vương trưởng lão còn chưa dứt lời, Lữ Chính Cường đã nói tiếp:  

– Hiện tại ta vẫn chưa hạ quyết định, hết thảy đợi sau chuyện ở Vụ Tinh Hải rồi hãy nói, hiện tại ta vẫn chưa nhìn thấu tên tiểu tá»­ kia, một chuyến vào Vụ Tinh Hải lần này, ta sẽ xem xem rốt cuộc hắn có đáng để được ta xem trọng hay không, chuyện này liên quan tới cả Linh Thiên Môn, ta cÅ©ng không cách nào quyết đoán một cách nhẹ nhàng được.  

– Chưởng môn, Lục Lâm Thiên rõ ràng đã ức hϊếp tiểu thư, khiến nàng bị uất ức, sao không dạy dỗ tên tiểu tá»­ đó một trận mà còn coi trọng hắn nữa.  

Lưu trưởng lão lập tức nhịn không được mà lên tiếng.  

Lữ Chính Cường mỉm cười, ánh mắt lại chuyển sang chỗ Lữ Tiểu Linh, nói:  

– Linh Nhi, tuổi cá»§a con cÅ©ng không còn nhỏ, cÅ©ng đến tuổi biết yêu đương rồi, con nói cho cha biết, có phải con yêu mến tên tiểu tá»­ Lục Lâm Thiên kia hay không?  

– Cha….  

Lữ Tiểu Linh chu môi, ánh mắt đảo qua nhìn hết mọi người trên lưng Lam VÅ© Linh Ưng, sau đó lập tức xấu hổ, nhưng dường như còn chưa nguôi cÆ¡n giận dỗi nên nói:  

– Con không thèm thích hắn đâu, cái tên tiểu hỗn đản lừa đảo đó, con không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.  

– Nhưng nữ nhân yêu mến ai đều gọi kẻ kia là hỗn đản cả, nhớ ngày đó…. Ai!  

Lữ Chính Cường khẽ thở dài, rồi nói:  

– Linh Nhi, tên tiểu tá»­ Lục Lâm Thiên kia không tệ, nếu con đã thích hắn thì cha sẽ không phản đối.  

– Cha, con thật sá»± sẽ không phản đối sao?  

Sắc mặt cá»§a Lữ Tiểu Linh lập tức lộ vẻ sững sờ, sau đó không dám tin mà hỏi lại, trước kia có kẻ vì nhìn mình một cái mà bị chặt đứt một chân, Lữ Tiểu Linh không ngờ lần này cha cá»§a mình lại có thể sáng suốt như vậy.  

– Chưởng môn, nhưng mà tên tiểu tá»­ Lục Lâm Thiên đã có hôn ước với Vân Hồng Lăng cá»§a Vân Dương Tông….  

Vương trưởng lão cÅ©ng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.  

Vương Hiểu còn chưa nói xong, Lữ Chính Cường đã lập tức nói:  

– Vân Dương Tông thì có là cái gì, chẳng lẽ Linh Thiên Môn ta kém Vân Dương Tông cá»§a hắn chắc, Linh Nhi, cha thấy tên tiểu tá»­ Lục Lâm Thiên kia cÅ©ng có chút tâm ý với con, nếu như con đã thích thì cứ ra sức mà giành, Vân Dương Tông có gì đáng sợ, có cha á»§ng hộ con, cha xem tên khốn Vân Tiếu Thiên kia có thể làm gì được cha.  

Nghe Lữ Chính Cường nói vậy, Vương trưởng lão và Lưu trưởng lão đều triệt để sững sờ, bốn vị đệ tá»­ Linh Suất cÅ©ng trợn mắt há mồm, không ngờ vị sư phụ luôn trầm ổn nho nhã cá»§a mình, hôm nay cư nhiên lại nói ra những lời này.  

Lữ Tiểu Linh cÅ©ng đơ người ra, sau đó trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng quay đầu lại nhìn về phía Phi Linh Môn, ánh mắt mang theo chút giận yêu.  

Tới ngày thứ tư, một chỗ nào đó trong Phi Linh Môn lại phát ra một cỗ năng lượng ba động khổng lồ, lúc đám người Lục Lâm Thiên và Đông Vô Mệnh tới thì Thanh Hoả lão Quá»· vốn đang bế quan chữa thương rốt cuộc cÅ©ng xuất quan, nhìn thấy Thanh Hoả lão Quá»·, trong lòng Lục Lâm Thiên liền cảm thấy vui vẻ, chẳn trách lần này Thanh Hoả lão Quá»· chữa thương lại lâu như vậy, hoá ra là đã đột phá tới cấp độ VÅ© Suất cá»­u trọng rồi.  

– Tham kiến chưởng môn.  

Thanh Hoả lão Quá»· hành lễ.  

– Chúc mừng Thanh Hoả Cung Phụng.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, Thanh Hoả lão Quỷ đột phá Vũ Suất cửu trọng, thực lực tăng mạnh, chẳng khác nào khiến cho thực lực của Phi Linh Môn cũng gia tăng thêm lần nữa. Vốn Lục Lâm Thiên vẫn cho rằng Lộc Sơn lão yêu sẽ đột phá sớm hơn, vì dù sao đi nữa xét cấp độ thực lực thì Lộc Sơn lão yêu vẫn cao hơn Thanh Hoả lão Quỷ một chút.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com