Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 856: Món đ�? ChÆ¡i lưu manh (2)



Thanh Hoả lão Quá»· đột phá, chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi, ngày thứ năm, Khang Tá»­ Vân cá»§a Linh Đường tá»± mình tới, đồng thời còn mang tới không ít Yêu Linh đan, trong đó có hÆ¡n mười viên Yêu Linh đan đã tới cấp độ tứ phẩm, mấy viên Yêu Linh đan ở cấp độ ngÅ© phẩm, Yêu Linh đan đạt cấp độ tam phẩm thì có mấy trăm viên.  

Điều này khiến cho Lục Lâm Thiên càng thêm mừng rỡ trong lòng, sau khi Thiên Sí Tuyết Sư đột phá tứ giai, mặc dù tốc độ vẫn nhanh hÆ¡n yêu thú bình thường rất nhiều, nhưng Lục Lâm Thiên vẫn không cảm thấy thoả mãn, có đám Yêu Linh đan cấp độ tứ phẩm và ngÅ© phẩm này rồi, tốc độ đột phá cá»§a Thiên Sí Tuyết Sư nhất định sẽ rất nhanh.  

Theo miệng Khang Tá»­ Vân, Lục Lâm Thiên cÅ©ng biết được tình hình gần đây cá»§a Linh đường, theo phi Linh thương hành mở rộng, nhân thá»§ cá»§a Linh đường lại thiếu hụt thêm lần nữa, cho nên đã âm thầm triệu tập Linh giả, sau khi có khí vương Úc Khánh gia nhập, trong Linh đường cÅ©ng bắt đầu luyện chế binh khí đại quy mô, hiệu quả cÅ©ng vô cùng tốt, sau khi đưa qua kim đường đem đi bán thì lợi nhuận thu được rất cao.  

Sau khi Khang Tá»­ Vân rời đi, Lục Lâm Thiên lập tức để cho Thiên Sí Tuyết Sư và Huyết Tích Dịch ăn Yêu Linh đan tứ phẩm, cÅ©ng để thá»­ xem hiệu quả cá»§a Yêu Linh đan lần này, về phần đám yêu thú như Nghịch Lân Yêu Bằng thì trước khi đột phá thất giai, căn bản không cần dùng Yêu Linh đan, chỉ cần tu luyện thôi cÅ©ng có thể nhanh chóng đột phá.  

Về phần Tiểu Long thì Lục Lâm Thiên chỉ cho Tiểu Long dùng một viên Yêu Linh đan ngÅ© phẩm, Tiểu Long đã là ngÅ© giai sÆ¡ kỳ, Yêu Linh đan tứ phẩm căn bản không có hiệu quả gì với nó.  

Cứ thế thời gian thấm thoát trôi qua, Lục Lâm Thiên lại tiếp tục đắm chìm trong việc tu luyện và lÄ©nh ngộ.  

Thời gian như cát chảy, đảo mắt đã tới ngày thứ mười lăm, nÆ¡i Lộc SÆ¡n lão yêu bế quan chữa thương phát ra năng lượng ba động, Lục Lâm Thiên đang ở sau núi, không cần nghÄ© cÅ©ng đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhất định là Lộc SÆ¡n lão yêu cÅ©ng đang bắt đầu đột phá.  

Ngay lúc Lục Lâm Thiên đang đuổi tới nÆ¡i thì Lộc SÆ¡n lão yêu đã đột phá xong, khí tức quanh thân mạnh hÆ¡n so với trước khi đột phá không biết bao nhiêu lần.  

Mọi người liên tục chúc mừng, đột phá VÅ© Suất cá»­u trọng, bản thân Lộc SÆ¡n lão yêu cÅ©ng cao hứng không thôi.  

Trong lòng cá»§a Lục Lâm Thiên cÅ©ng vô cùng vui mừng, Lộc SÆ¡n lão yêu và Thanh Hoả lão Quá»· đều đột phá tới VÅ© Suất cá»­u trọng, hiện tại Phi Linh Môn đã có hai VÅ© Suất cá»­u trọng, một Linh Suất cá»­u trọng cùng với một vị VÅ© vương.  

Còn Linh Suất cá»­u trọng như lão độc vật Đông Vô Mệnh, nếu như có thể tìm được hai loại dẫn dược thì phỏng chừng lúc nào cÅ©ng có thể đột phá tới Linh vương, cộng thêm đám người Hoa Mãn Ngọc, Hoa Mãn Lâu, Lục Lâm Thiên cảm giác thá»±c lá»±c cá»§a Phi Linh Môn rốt cuộc cÅ©ng tăng mạnh rất nhiều, đã không còn yếu như lúc mới đầu nữa.  

Sau khi Lộc SÆ¡n lão yêu đột phá, Lục Lâm Thiên vẫn tiếp tục lÄ©nh ngộ rồi lại tu luyện, tiến bộ cÅ©ng khiến Lục Lâm Thiên thường cười mỉm có vẻ rất hài lòng,  

Ngày thứ mười bảy, Thiên Sí Tuyết Sư và Huyết Tích Dịch lại nuốt thêm viên Yêu Linh đan thứ hai và tiếp tục luyện hoá.  

Thời gian lại thấm thoắt trôi qua, đêm đen, đất mẹ đã say ngá»§, ngoại trừ gió đêm thổi qua, khiến cho từng nhánh cây trong núi rung rung, thì mọi thứ đều yên lặng không tiếng động.  

Màn đêm đen khịt, tá»±a như có vô số má»±c đen bị ai lấy bôi lên không trung vậy, đêm nay chỉ có vài ngôi sao nhỏ mờ, nhưng trăng lại rất tròn, sáng như gương treo trên lưng trời, chiếu rọi ánh sáng bàng bạc xuống mặt đất. Trăng buông rèm bạc, nhẹ nhàng khẽ rót, ánh trăng nhu hoà như mặt hồ thu, trong buổi đêm đông thế này, đúng là có phần yên tÄ©nh hÆ¡n một chút.  

Trên một sườn núi, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi trên mặt đất, quanh thân tràn ngập một tầng quang mang màu vàng nhạt, cả người tiến vào một loại trạng thái huyền ảo, trong tay thi thoảng xuất ra một thá»§ ấn, đất trời như bị một loại năng lượng vô hình dẫn dắt tạo thành từng đợt không gian gợn sóng.  

Phía xa trên triền núi, một đạo thân ảnh xinh đẹp như tiên nữ giáng trần đang đứng trong gió đêm, đôi mắt VÅ© mị, mang theo chút kinh ngạc, nói thầm:  

– Không ngờ hắn ở cấp độ VÅ© tướng đã có thể lÄ©nh ngộ thuộc tính tới mức này rồi.  

Một đêm chậm rãi trôi qua mà không có chuyện gì đặc biệt diễn ra, thân ảnh xinh đẹp kia vẫn đứng chờ bên cạnh Lục Lâm Thiên.  

Thời gian lại chậm rãi trôi qua, tia nắng ban mai rốt cuộc cÅ©ng xé toang chiếc áo choàng cá»§a đêm đen, bầu trời lộ ra màu trắng bạc, đương lúc đại địa vươn mình thức tỉnh đón ánh bình minh, bầu trời trong veo cao vời vợi, trên nền trời bao la, vẫn còn rải rác vài ngôi sao muộn, bốn phía đều bị bao phá»§ bởi ánh bình minh thần bí, lát sau, ánh dương từ từ ló dạng ở phía đông, quyên thấu qua mây mù tạo thành một vầng sáng màu xinh đẹp.  

– Hô!  

Lục Lâm Thiên thở hắt ra một ngụm trọc khí, thá»§ ấn vừa thu, hai mắt mở ra, ánh mắt thâm thuý loé lên.  

– LÄ©nh ngộ thế nào?  

Thanh âm cá»§a Bạch Linh liền truyền vào tai Lục Lâm Thiên.  

– Miễn cưỡng coi như được.  

Lục Lâm Thiên duỗi lưng một cái rồi lập tức nói:  

– Vất vả cho ngươi rồi, cảm Æ¡n đã hộ pháp cho ta.  

– Ta cÅ©ng không phải đặc biệt hộ pháp cho ngươi, ta chỉ thích sá»± an tÄ©nh cá»§a buổi tối thôi.  

Bạch Linh nói, ánh mắt chuyển tới người Lục Lâm Thiên lập tức nói:  

– Phải đi tới Vụ Tinh Hải rồi.  

– Ừ, hai ngày này sẽ chuẩn bị lên đường.  

Lục Lâm Thiên đáp, bất tri bất giác, mình đã tu luyện lÄ©nh ngộ gần một tháng, ừ Phi Linh Môn đi tới Vụ Tinh Hải thì cần thời gian gần một tháng. Lục Lâm Thiên đang muốn tới sÆ¡n mạch Vụ Hải tìm vài Linh tướng để thôn phệ, lúc này mặc kệ là Linh lá»±c hay chân khí cá»§a mình đều đã được cá»§ng cố tới mức vô cùng ổn định rồi, bất kỳ lúc nào cÅ©ng có thể thôn phệ chân khí và Linh lá»±c bên ngoài.  

Đại bản doanh ám đường cá»§a Phi Linh Môn, lần này đã được Quá»· Tiên Tá»­ Bạch Oánh bố trí lên một mê lâm trận, nÆ¡i quan trọng như vậy, đương nhiên không thể để xảy ra chuyện gì.  

Trong đại điện lúc này, đám người Lục Lâm Thiên, Đông Vô Mệnh, Quá»· Tiên Tá»­, Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc, Lục Tiểu Bạch, Lưu Nhất Thá»§, Diệp Phi, Diệp Mỹ, Hoàng Phá»§ Kỳ Tùng, Úc Khánh, Khang Tá»­ Vân đều tập trung đầy đủ.  

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Lục Lâm Thiên đưa mắt quét qua tất cả một lượt, thương thế cá»§a tất cả đường chá»§ lúc này đã sớm khôi phục hết, tất cả các đường cÅ©ng đang tiếp tục phát triển, tuy rằng VÅ© đường đã bị phÆ¡i bày ra ngoài ánh sáng, tất cả các đường chá»§ cÅ©ng đều cho người ngoài biết, bất quá đối với sá»± tồn tại cá»§a lục đường trong Phi Linh Môn, thì hoàn toàn không bị tiết lộ ra ngoài chút nào, về phần có thế lá»±c nào tra được sá»± tồn tại cá»§a lục đường hay không thì Lục Lâm Thiên cÅ©ng không biết.  

Bất quá, dù có tra ra được đi nữa thì cũng không thành vấn đề gì, trước khi bị người khác tra ra tất cả, Lục Lâm Thiên vẫn muốn che giấu thêm một khoảng thời gian nữa.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com