Không nói một lời, Trương Minh lao đến đè chặt lấy Dương Mạn Vũ, dùng toàn bộ cơ thể giam giữ cô chặt cứng, dù có giãy giụa cỡ nào cũng không thể thoát ra.
Bàn tay hắn bắt đầu di chuyển không có quy luật, hoang dã, nóng vội, như mãnh thú mất đi lý trí khi nắm được con mồi hắn mong đợi từ lâu.
Hắn vội vàng xé toạc lớp vải ren đính đá đang mắc trên chiếc nhẫn cưới, không chần chừ thêm một giây cúi đầu hôn Dương Mạn Vũ, vừa cố gắng cởi chiếc váy cưới dài nặng ra khỏi cơ thể cô. Chết tiệt, hắn không nên chọn cho cô dâu của mình bộ váy phức tạp như thế. Đúng là mặc lên thì vô cùng xinh đẹp, phô bày được tất cả những vẻ đẹp vô thực, từ bờ vai gầy mượt mà, nơi cao ngất trắng mịn đến vòng eo thon thả mềm mại, đi xuống chút nữa là đôi chân thon dài không chút khuyết điểm. Đôi chân ấy rồi sẽ vòng quanh hông hắn, hẳn là cảm giác mê muội tới mất hồn.
Trương Minh đỏ mắt nhìn cô dâu xinh đẹp động lòng người dưới thân, vậy thì không cần cởi ra nữa.
Một giây ngây người của Trương Minh đã tạo cơ hội cho Dương Mạn Vũ, trong lúc chống cự tay cô chạm đến chiếc đèn bàn trang trí trên tủ đầu giường, chiếc đèn có kích thước không lớn, nhưng lại có thiết kế những nếp gấp nhô ra, mang theo sức sát thương không hề nhẹ, Dương Mạn Vũ liền không một chút do dự cầm lấy đập mạnh lên đầu hắn.
Cô thật sự muốn đánh chết hắn.
Dương Mạn Vũ thở hổn hển nhìn người trước mặt ôm lấy đầu lảo đảo ngã xuống, máu tươi chảy thành dòng từ Trương Minh nhỏ giọt lên váy cô, trên nền váy trắng muốt lấm tấm những giọt máu đỏ thẫm nhức mắt.
Góc cạnh sắc nhọn của chiếc đèn tạo nên một lỗ thủng trên đầu Trương Minh khiến hắn choáng váng, tầm mắt ngày một mờ dần, hắn trơ mắt nhìn Dương Mạn Vũ chạy thoát khỏi căn phòng.
Nhà họ Trương vung tiền bao trọn một tầng lầu để tạo sự riêng tư cho cặp đôi mới cưới, nhờ vậy Dương Mạn Vũ rất nhanh chóng chạy xuống sảnh khách sạn mà không ai hay biết.
Hiện tại chỉ có duy nhất một nhân viên canh gác tại cửa ra vào, với bộ dạng của cô như bây giờ nhất định sẽ khiến họ nghi ngờ.
Kìm nén hơi thở gấp gáp, cô nấp trong góc tối, suy tính đến việc chạy trốn bằng cửa sau, khách sạn lớn như vậy chắc chắn phải có cửa thoát hiểm ở đâu đó. Cô không dám dừng lại suy nghĩ thêm, lúc ấy vì bất ngờ nên cô mới có cơ hội chạy thoát, một lúc nữa khi Trương Minh tỉnh táo lại nhất định sẽ thông báo tới tất cả mọi người, đến lúc ấy thì quá muộn rồi.
Dương Mạn Vũ rối rắm suy tính, nhất định phải rời đi ngay lúc này. Cô chỉ có thể thầm cầu nguyện sẽ không bắt gặp ai.
Bộ váy cưới vướng víu vang lên những tiếng loạt soạt, cô dứt khoát túm váy lại thành một đống lớn, ôm chúng trong tay, xoay người định bỏ chạy.
Một bàn tay nhỏ bé từ đằng sau đột nhiên bắt lấy cô.
Dương Mạn Vũ giật thót tim, thả rơi váy xuống đất. Là ai, ai đã đến.
Chứng kiến bộ dáng chật vật không thể tả trước mặt, mái tóc rối tán loạn, lớp trang điểm lem nhem cùng tà váy rách tả tơi, Dương Tịnh Ý khẽ gọi cô, giọng nói đầy vẻ hoảng hốt: "Chị."
Cô bé hoang mang nắm chặt lấy váy cô, mắt nhìn thấy vết máu lấm tấm đỏ trên váy lại càng thêm kinh sợ, lắp bắp không nói nên lời.
"Không phải máu của chị." Cố gắng điều chỉnh hơi thở, Dương Mạn Vũ nói một hơi liền mạch, "Tịnh Ý, chị phải đi ngay bây giờ, em đừng nói cho ai biết."
Dương Tịnh Ý ngơ ngác gật đầu, suy nghĩ một hồi, cô bé khẽ thì thầm: "Để em đánh lạc hướng bọn họ", nói xong liền nhét vào tay cô một thứ.
Chúng cọ vào lòng bàn tay cô đầy đau đớn.
Dương Mạn Vũ không kìm được nước mắt, ôm chặt lấy Tịnh Ý, em gái cô đã lớn tới chừng này rồi.
Cô bé cũng đưa tay ôm lấy cô, vòng ôm nhỏ bé mà chặt chẽ, còn rất ấm áp.
Cái ôm ngắn ngủi chưa đầy năm giây, Dương Tịnh Ý đã buông tay, không nói không rằng đi thẳng tới trước cửa ra vào, tỏ vẻ nhăn nhó như thể đang rất đau đớn, rất nhanh đã khiến người canh gác rời khỏi vị trí, đi theo cô bé.
Trước khi bóng dáng Dương Mạn Vũ đi khuất sau cánh cửa, Dương Tịnh Ý thầm lẩm bẩm, "Chị, đừng bao giờ quay trở lại nữa."
Đừng bao giờ quay lại địa ngục tăm tối này nữa, chị Tiểu Dương xứng đáng được tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Không màng tới bàn chân trần lạnh ngắt, Dương Mạn Vũ chạy như một kẻ điên dại.
Đi đâu, phải đi đâu bây giờ, cô cũng không biết nữa, đầu óc bỗng trở nên quay cuồng.
Thành phố H với cô mà nói là một nơi đầy xa lạ. Trong tay cô hiện giờ chỉ có tiền tiết kiệm của Dương Tịnh Ý, không điện thoại, không giấy tờ tùy thân, còn nữa, bộ váy cưới nổi bật trên người cô đã kéo theo rất nhiều sự chú ý, bọn họ chỉ trỏ, thì thầm bàn tán như một sinh vật lạ, chẳng mấy chốc hành tung của cô sẽ đến tai đám người kia mất.
Dương Mạn Vũ cố tình rẽ vào con phố vắng vẻ, lang thang một lúc rất lâu, cuối cùng đã tìm được một nhà nghỉ nhỏ bình dân.
Với số tiền nhỏ bé trong tay, cô cần phải tiêu chúng một cách khôn ngoan, hơn nữa, chỉ có những nơi như này mới không đặt nặng chuyện giấy tờ. Dương Mạn Vũ khẩn khoản trình bày, mong ông chủ cho cô thuê một chỗ ngủ tạm, tiện thể mua giúp cô vé tàu đến thành phố S.
"Cô gái à, chuyện này..." Ông chủ ái ngại lên tiếng, hành tung của cô gái này rất đáng ngờ, mà người làm ăn nhỏ như ông ta sợ nhất là dính phải rắc rối. Bộ váy cưới xem chừng có giá trị không hề nhỏ, mà nhìn dáng vẻ cô dâu chạy trốn này cũng quá sức nổi bật, ông ta sợ đắc tội với người không nên đắc tội, chưa biết chừng còn gây nên họa lớn.
Dương Mạn Vũ tha thiết van nài, liên tục thề thốt đảm bảo sẽ không làm ông chủ bị liên lụy, vậy mà người này vẫn hết sức cứng rắn từ chối.
"Ông chủ, xin hãy giúp tôi... vé tàu, đúng, chỉ cần một vé tàu thôi." Cô có thể ngủ ngoài ga tàu cũng được.
Ý chí của chủ quầy đang dần bị lung lay, cô nhìn ra được sự phân vân trong mắt ông ta, đúng lúc này lại có một nhóm người tiến vào, ồn ào nói muốn mua nước ở quầy tạp hóa bên cạnh của ông chủ.
"Nghe nói cô muốn mua vé tàu về thành phố S?"
Dương Mạn Vũ ngây người, giọng nói bất ngờ vang lên là giọng nữ.
Cô gật đầu lia lịa, "Đúng, vâng, đúng rồi... là vé tàu, tôi cần vé tàu về thành phố S gấp."
Trước mặt cô là một cô gái trẻ có gương mặt thanh tú buộc tóc đuôi ngựa, trang phục có phần bụi bặm như thể vừa di chuyển một quãng đường dài, đi theo cô gái là một chàng trai có dáng vẻ anh tuấn, ánh mắt đầy kiêu ngạo. Hệt như hai vị cứu tinh.
Dương Mạn Vũ nhanh chóng lại gần bọn họ, hấp tấp giải thích, nhóm người này có phần ồn ào nhưng không phải dạng lưu manh, đặc biệt hai người trước mặt cô đây xem chừng có vẻ rất đáng tin cậy.
Cô gái này gấp đến độ muốn khóc luôn rồi, Bạch Lộ Khiết thầm nghĩ, trong khi đó vẫn nhìn thẳng vào mắt người đối diện, có lẽ là muốn kiểm chứng tính chân thật của câu chuyện cô đang nghe hiện tại.
Đây chắc hẳn là cô dâu chạy trốn từ một đám cưới quyền thế nào đó, bộ váy cưới này cô đã từng nhìn thấy trên tạp chí nổi tiếng, nằm trong bộ sưu tập mới nhất của nhà thiết kế lừng danh người Ý, giá cả không hề rẻ, thậm chí ngay cả chàng thiếu gia sau lưng Bạch Lộ Khiết muốn mua cũng cần phải đắn đo, xếp hàng chờ lượt cả năm trời đấy. Hơn nữa... trên váy có vết máu, nhưng đối phương không có vẻ gì là bị thương cả.
Thật đáng tiếc, vậy mà giờ đã trở thành một mớ vải vụn. Bạch Lộ Khiết âm thầm thở dài.
Cô liếc mắt về phía chàng trai ra hiệu, nhận được một cái gật đầu mới dám đưa tay cứu giúp cô gái kỳ lạ này.
"Không cần lo lắng, bọn tôi cũng đang tiện đường về thành phố S, có thể cho cô quá giang một đoạn."
"Tôi là Bạch Lộ Khiết, còn đây là Tạ Nghiên Dương."