Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 84: Vực Thẳm (3)



Nghe xong câu chuyện vắn tắt của Dương Mạn Vũ, Bạch Lộ Khiết không khỏi thở dài một hơi, cũng không đếm nổi tối nay cô đã thở dài bao nhiêu lần rồi.

Quả thật, cuộc đời của Dương Mạn Vũ giống như một tiếng thở dài đầy bất lực.

"Giữ lại chút tiền phòng thân này đi, sau này em vẫn còn rất nhiều thứ phải cần đến tiền." Dương Mạn Vũ dè dặt nhét tiền vào tay cô, Bạch Lộ Khiết thẳng thừng từ chối. Nếu cô rơi vào trường hợp như vậy, không biết có thể giữ được bình tĩnh như cô gái trước mặt hay không.

Mà có lẽ, cô gái này... cũng chỉ là giả vờ bình tĩnh.

Trong đêm tối, Bạch Lộ Khiết mơ màng nghe được tiếng nức nở khe khẽ vang lên bên cạnh, dường như chủ nhân của tiếng khóc đã kìm nén rất lâu.

Cũng không biết vì sao, hoặc có thể là do sự đồng cảm trời sinh của một nhà trị liệu tâm lý, tiếng khóc nức nở ấy đánh vào nơi sâu nhất trong trái tim Bạch Lộ Khiết, khiến tim cô như quặn thắt lại, vô cùng xót xa, thật sự trên đời có thể có tiếng khóc thê lương tới như vậy.

Sáng ngày hôm sau, Bạch Lộ Khiết cười nói bản thân đã có một giấc ngủ ngon, và Dương Mạn Vũ cũng vậy. Nụ cười của cô gái ấy chỉ nhuốm theo một chút buồn thương.

Bạch Lộ Khiết không cho rằng mình là chúa cứu thế có bàn tay vạn năng, cô đã có vài năm trong nghề, cũng đã từng đồng hành với rất nhiều bệnh nhân có vô số hoàn cảnh thương tâm khác, nhưng cô gái tên Dương Mạn Vũ này... cô gái có số phận xui xẻo này...

Không cần ai nhờ vả, Bạch Lộ Khiết cũng sẽ tự mình giúp đỡ Dương Mạn Vũ hết mức trong khả năng, vậy mà lại có người... ừm, tỏ ra vô cùng kỳ lạ.

Cô nhìn chằm chằm Tạ Nghiên Dương bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

Trước đây nào có thấy cậu chủ Tạ nhiệt tình với ai như vậy bao giờ. Cô không cho rằng đây chỉ là lòng trắc ẩn bình thường giữa người với người.

Thậm chí Tạ Nghiên Dương còn lấy lý do Bạch lộ Khiết lái xe không giỏi để nhận trách nhiệm đưa Dương Mạn Vũ về thành phố S, không những thế, còn ngờ nghệch như một tên ngốc, rút cả đống tiền trong ví ra đưa cho cô, tỏ vẻ phóng khoáng hệt như một tên lưu manh vậy.

Đúng là ngốc hết thuốc chữa. Không chỉ có thế, tên ngốc ấy còn dùng giọng điệu công tử tự cho mình là đúng nói chuyện với cô, không dưới năm lần khẳng định: "Chị mới là đồ ngốc, tôi không hề thích Dương Mạn Vũ."

Có thật là như vậy hay không? Bạch Lộ Khiết tỏ vẻ khinh thường người trong ngoài bất nhất như Tạ Nghiên Dương, phải biết rằng mấy ngày vừa rồi cậu ta đã ngoan ngoãn chấp nhận quay về nhà chịu phạt như một chú cún con, cũng chính là cậu chủ Tạ người đã từng mạnh miệng tuyên bố dù cho không một xu dính túi, bị khóa hết thẻ cả đời cũng không thể khiến cậu ta trở thành một đứa con ngoan.

Không chỉ có Bạch Lộ Khiết mà cả đám bạn chung của hai người đều bắt lấy cơ hội ngàn năm có một này cười nhạo cậu ta một trận, xem kìa, vẫn là quỳ gối dâng hết tấm lòng cho một mỹ nhân.

Bạch Lộ Khiết chợt ngập ngừng, dù chưa từng đề cập đến nhưng cô có cảm giác, trong lòng mỹ nhân ấy lại đang có một người khác.

Không ít lần cô bắt gặp khoảnh khắc Dương Mạn Vũ thẫn thờ nhìn điện thoại như đang chờ đợi cuộc gọi từ một ai đó, vô số lần nâng lên đặt xuống, vậy mà vẫn không phải là người mà cô ấy chờ mong.

Là ai được nhỉ?

Cô gái tên Dương Mạn Vũ này có quá nhiều bí mật khiến Bạch Lộ Khiết tò mò. Thời điểm quay trở lại thành phố S, nhìn thấy đám người dáo dác nhìn quanh khu nhà ở của Dương Mạn Vũ, cô đã đoán được chuyện xảy ra không hề đơn giản.

Đám người đó không những lật tung thành phố S lên để tìm kiếm cô gái này, thậm chí còn đe dọa muốn rút hồ sơ của Dương Mạn Vũ khỏi trường hòng muốn cô xuất hiện, ngay cả Tạ Nghiên Dương cũng phải lạnh giọng thừa nhận, cậu ta không thể động vào người đứng đằng sau này được.

Cứ như vậy, hai bên giằng co đã gần hai tháng trời, điện thoại của Dương Mạn Vũ chưa từng đổ chuông, cô cũng không gặp được người mà cô muốn gặp.

Qua sự giới thiệu của Tạ Nghiên Dương, trong thời gian này Dương Mạn Vũ đã đi làm nhân viên bán thời gian tại một nhà hàng trong trung tâm thành phố. Một cô gái không bằng cấp, không giấy tờ như cô lại có được một cơ hội tốt như vậy, cô cảm thấy rất biết ơn.

Cô nhất định phải trả lại tất cả số tiền mà Bạch Lộ Khiết và Tạ Nghiên Dương đã cho cô mượn.

Vì lý do đó, Dương Mạn Vũ đã vùi đầu vào làm việc bất kể ngày đêm, cũng là cách để cô tạm quên đi Diệp Liên Thành.

Liên Thành, Diệp Liên Thành.

Ba chữ này tựa như một liều thuốc độc đối với Dương Mạn Vũ vậy.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tại thành phố S, không nén được thở hắt ra, đã quá lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô cất tiếng gọi tên anh, hai người không từ mà biệt, cô cũng không biết tình hình của anh bây giờ ra sao.

Lần cuối cùng Dương Mạn Vũ gặp Diệp Liên Thành, anh nói xin cô hãy tin anh, đợi anh.

Ngay cả khi Dương Mạn Vũ rơi vào tình cảnh chật vật nhất, anh cũng chưa từng xuất hiện. Cô cũng từng cố gắng dùng mọi cách để liên lạc với anh, thế nhưng người đó cứ như bốc hơi khỏi thế giới này, một lần nữa.

Liên Thành, anh biết đấy, rồi đến một ngày trái tim em cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt.

Im lặng chờ đợi, chỉ là không biết phải chờ tới khi nào.

Nhìn lại quãng thời gian vừa qua, không biết vì sao Dương Mạn Vũ lại cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ không có thật.

Tựa như người trong cơn mê tìm kiếm những hạnh phúc ảo mộng, cũng sắp đến lúc phải tỉnh giấc rồi.

Tháng sáu bước đến cùng mùa hè, thành phố S đột nhiên đổi khác, bóng cây xanh ngát nơi nơi, vậy nhưng vẫn không đủ sức chặn nổi cái nóng bức như tấm lưới lớn bao phủ. Hơi nóng thấm sâu vào từng lỗ chân lông khiến con người ta ngột ngạt đến phát điên.

Ngột ngạt đến mức nghẹt thở, đến mức muốn phá kén thoát ra.

Kết thúc ca làm lúc mười hai giờ đêm, Dương Mạn Vũ lê bước cùng thân thể mệt mỏi quay trở về nhà.

Con đường trước mặt cô đã đi đến mòn chân.

Từ cửa bếp của nhà hàng rẽ phải đi ra đến đường lớn, sau năm trăm mét đường lớn là đến con đường nhỏ, nhớ cho kỹ, ngã tư thứ ba ở đó mới là đường về nhà.

Lẩm nhẩm một hồi trong lòng, Dương Mạn Vũ không nghĩ nhiều mà rẽ phải, không quên tránh những vũng nước lầy lội trên đường, trời vừa ngớt mưa chưa lâu.

Có tiếng bước chân ai dẫm mạnh vào vũng nước vang lên tiếng động lớn, chắc hẳn có rất nhiều nước bắn ra.

Dương Mạn Vũ cười khẽ một tiếng, ai đó đúng là đồ ngốc, nếu là cô thì nhất định sẽ không để chân mình dính bẩn.

Người đó hình như cũng đi cùng một cung đường với cô, rẽ phải, đi thẳng rồi rẽ trái, ngã tư thứ nhất, rồi đến ngã tư thứ hai...

Dương Mạn Vũ thấy sống lưng lạnh ngắt. Cô không dám dừng lại, càng không dám xoay lại nhìn xem người phía sau là ai.

Từng bước chân từ thong dong trở nên vội vã, cô cảm nhận được từng giọt mồ hôi nóng hổi đang chảy dài hai bên tóc mai, dù chạy nhanh tới cỡ nào thì người đằng sau vẫn đuổi kịp, đôi giày trắng của cô lấm bẩn sau khi dẫm phải vũng nước, còn hắn ta cũng không hề tránh né.

Cần phải rẽ rồi, trước mặt là ngã tư thứ ba, Dương Mạn Vũ cắn răng  quay đầu chạy thẳng, con đường hẹp như vậy mà vẫn đi vào thì chính là tìm đường chết.

Phải đi đường lớn, hơn nữa đường lớn sẽ có nhiều người hơn, Dương Mạn Vũ vừa chạy vừa ra sức hét to kêu cứu.

Phía trước là cầu thang dẫn xuống khu vực tàu điện ngầm, khu vực đó chắc chắn sẽ có người giúp cô.

Chỉ còn một bước nữa cô sẽ chạy đến cầu thang, hắn ta đột nhiên vươn tay giữ lấy cô.

Khoảnh khắc Dương Mạn Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt cô xám ngắt như tro tàn.

"Đừng sợ, là anh."