Khi đoàn tàu hú một tiếng dài và chậm rãi dừng lại tại ga Hogsmeade, cảnh tượng hỗn loạn tức thì bùng lên như mọi năm: cú rúc lên chói tai, mèo ngao ngao phản đối cái lạnh, va li trượt khỏi tay học sinh rồi lăn lông lốc dưới sân ga trơn ướt. Một học sinh năm nhất sợ phát khóc khi con cóc của một người nào đó bất ngờ nhảy ra từ trong chiếc nón rộng và kêu “ộp ộp” inh ỏi.
Yvonne nhăn mũi, nắm chặt hơn vạt áo chùng. Trời Hogsmeade hôm nay lạnh buốt và mưa phùn rả rích, gió tạt thẳng vào mặt khiến mấy đứa nhỏ lùi hẳn lại. Trong lúc đó, một giọng ồm ồm, dõng dạc vang lên xuyên qua cơn mưa:
“Năm nhất, theo lối này!”
Yvonne và Hagrid cùng quay đầu về phía đầu sân ga. Đứng giữa màn sương ẩm là một người đàn ông to lớn, tay cầm đèn lồng vẫy gọi, chiếc áo khoác dài sũng nước phủ quanh người như cái chăn dày nặng trịch. Chính là ông Carpe – người gác cổng kiêm hướng dẫn học sinh năm nhất băng hồ.
Yvonne và Hagrid đứng nép vào bên cạnh dãy toa, cùng nhìn học sinh năm nhất lóc cóc bước ra khỏi tàu với ánh mắt bối rối. Có đứa bám sát nhau, có đứa va phải hành lý người khác, có đứa thì… suýt trượt chân xuống rãnh nước vì cái vali biết đi đang kéo đi ngược chiều.
Yvonne bật cười khúc khích, tay huých nhẹ vào khuỷu tay Hagrid:
“Năm ngoái tụi mình cũng như vậy nhỉ?”
Hagrid gãi đầu cười hiền, bộ râu xoăn rối nặng trĩu nước mưa khẽ rung lên:
“Ừ, còn nhớ không? Cậu cứ núp sau lưng mình hoài, mà tay lại cứ run như thể thấy bọ cạp đuôi gai vậy á.”
“Còn cậu thì cười suốt, vì nghĩ sẽ được học về sinh vật huyền bí liền!” Yvonne chép miệng nhưng không giấu được nụ cười. Cả hai nhìn nhau rồi cùng bật cười rúc rích như hai đứa trẻ chia sẻ một bí mật chung.
Đằng xa, ông Carpe tiếp tục hối thúc đám năm nhất lội bì bõm theo lối mòn ra bờ hồ.
Rồi cả hai nhau nhập vào dòng học sinh đang tiến về những cỗ xe đen, sẵn sàng bắt đầu năm học thứ hai tại Hogwarts.
Đại sảnh đường Hogwarts lung linh trong ánh nến lơ lửng, bầu trời phù thủy phía trên trần nhà đen thẫm, rải rác vài đốm sao bạc, còn vương chút mưa phùn từ bên ngoài. Những chiếc bàn dài của các nhà đã đầy ắp học sinh, áo chùng khô ráo, tóc chải chuốt, ai cũng rộn ràng sau mùa hè.
Yvonne ngồi bên cạnh Hagrid ở bàn Gryffindor, hai tay chống má, mắt long lanh nhìn về phía cửa ra vào, nơi mà các học sinh năm nhất vừa được dẫn vào. Chúng đứng thành một nhóm nhỏ, run rẩy, ướt sũng, mắt mở to nhìn xung quanh như thể bước vào một thế giới hoàn toàn khác – mà thật sự là như thế.
Giáo sư Merrythought đã đặt chiếc ghế đẩu ba chân giữa sảnh đường và nâng cao chiếc Mũ Phân Loại. Mũ rách cũ kỹ mở miệng, bắt đầu hát bài ca năm nay, có nhắc đến lòng can đảm, trí tuệ, trung thành và tham vọng – khiến cả Đại sảnh lặng đi trong vài phút.
Khi bài hát kết thúc, giáo sư Merrythought mở cuộn giấy da và gọi:
“Clare Abberley!”
Một cô bé tóc xoăn rối rắm loạng choạng bước ra, cả sảnh im lặng. Chiếc mũ vừa chạm vào đầu cô bé đã gào lên:
“HUFFLEPUFF!”
Cả bàn Hufflepuff vỗ tay reo hò, Yvonne và Hagrid cùng vỗ tay theo, cười rạng rỡ khi thấy cô bé mừng rỡ chạy về bàn mới. Những cái tên tiếp tục vang lên. Mỗi lần một đứa trẻ run rẩy được phân vào nhà, các học sinh cũ lại ồn ào, reo mừng, hoặc trêu ghẹo nhẹ nhàng nếu đó là bạn hay em họ mình.
“Kersey Willem!”
Mũ Phân Loại lưỡng lự một chút trước khi gọi:
“SLYTHERIN!”
Yvonne liếc sang bàn Slytherin, thấy Tom ngồi thẳng lưng, lặng quan sát. Khi học sinh mới về bàn, Tom khẽ gật đầu.
“Thằng bé Slytherin đó trông hiền nhỉ,” Hagrid lầm bầm.
“Ừa, mà nó trông bình thường, không dữ như mấy anh chị năm trên,” Yvonne cười.
Cuối cùng, khi cái tên cuối cùng được gọi “Rowan Yardley!” và cậu bé lóng ngóng ngồi xuống để rồi chiếc mũ hét to:
“GRYFFINDOR!” thì bàn Gryffindor nổ tung trong tiếng vỗ tay.
Rowan Yardley cười ngượng ngập, chạy về ngồi cạnh một bạn gái tóc đỏ có vẻ là chị mình.
Giáo sư Dippet đứng lên, hai tay dang ra trong tư thế quen thuộc:
“Tốt! Tốt lắm! Một năm học mới lại bắt đầu! Nhưng trước hết, bữa tiệc chào mừng!”
Ngay lập tức, những chiếc đĩa bạc trống trơn trên bàn đầy ắp thức ăn, gà quay, xúc xích, khoai nướng, pudding, bánh bí đỏ… Học sinh hò reo, vung nĩa, bữa tiệc bắt đầu trong tiếng cười rộn rã.
Yvonne quay sang Hagrid, rót nước bí vào ly cậu, lén nhìn đám năm nhất đang ăn như thể chưa từng thấy đồ ăn trong đời.
Hai đứa cụng ly, tiếng cười vang lên giữa đại sảnh, giữa những ngọn nến chập chờn lơ lửng.
Sau bữa tiệc khai giảng, bụng no căng và đầu óc lơ mơ vì quá nhiều món ngon, học sinh các nhà được gọi tập hợp theo hàng lối. Tiếng các huynh trưởng vang lên át cả tiếng lách cách của dao nĩa dọn dẹp:
"Học sinh Gryffindor theo tôi! Mau nào, không tụm năm tụm ba giữa hành lang!"
"Hufflepuff, bên này! Đừng quên mật khẩu phòng sinh hoạt mới!"
Yvonne bước đi trong đám Gryffindor, túm lấy vạt áo của Hagrid mà kéo kéo cho vui, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả với những bạn cùng nhà mới. Không khí hân hoan, bâng khuâng, giống hệt như cảm giác cô đã từng có vào năm ngoái – lần đầu tiên bước ra khỏi Đại sảnh trong chiếc áo chùng rộng thùng thình.
Khi đoàn học sinh rẽ sang hành lang phía Tây, vô tình họ đi ngang qua nhóm Slytherin. Yvonne ngoảnh đầu, ánh mắt nhanh chóng bắt gặp ánh nhìn quen thuộc đang dõi theo mình từ trước.
Tom tách mình khỏi đám đông, không nói gì với ai, hai tay đút túi áo choàng, vẫn nét bình thản đến khó đoán. Đôi mắt đen của cậu khẽ nheo lại khi bắt gặp Yvonne.
Cô bé hơi giật mình, rồi như nhận ra điều gì, liền rướn người lên, nhón chân qua đám đông, vẫy tay thật tươi với Tom, kèm theo một cái cười toe:
"Ngủ ngon nha, anh Tom!"
Tom khẽ nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu chớp nhẹ. Khóe môi cậu nhếch lên một cách rất nhẹ, gần như không thể phát hiện.
Yvonne ngẩn người trong nửa giây, rồi bật cười, định đáp lại gì đó nhưng đã bị đám bạn phía trước lôi đi mất.
Tom đứng yên, tay vẫn trong túi áo. Ánh mắt cậu vẫn dõi theo mái tóc bồng bềnh của cô bé Gryffindor đang khuất dần sau hành lang đông đúc.
Khi trở lại ký túc xá Gryffindor, Yvonne thấy mọi thứ vẫn quen thuộc như năm ngoái: tấm thảm đỏ ấm áp, ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn treo trên tường, và mùi quế nhẹ thoảng trong không khí. Những cô bạn cùng phòng hồi năm nhất, rộn ràng cười nói, đang sắp xếp hành lý hoặc kể nhau nghe chuyện hè.
“Yvonne!”
“Mùa hè của cậu thế nào?”
“Cậu gầy đi thật đấy!”
Yvonne mỉm cười, gật đầu chào các bạn. Dù chưa thực sự thân thiết lắm với ai trong số họ, nhưng cảm giác ấm áp và dễ chịu khi quay về nơi này khiến trái tim cô bé dịu lại.
Cô nằm lên chiếc giường êm ái, cách đó không xa là con mèo Candy đang lười biếng cuộn mình lại, Yvonne bế nó lên ôm vào lòng. Con mèo ngáp dài, rúc vào cánh tay cô rồi rì rì kêu nhè nhẹ. Mọi người vẫn còn ríu rít trò chuyện, nhưng Yvonne chỉ khẽ tựa đầu vào gối, vuốt ve bộ lông mềm mượt của con mèo, rồi nhắm mắt lại, để mặc tiếng cười nói lùi xa dần trong ý thức.
Dù ngày mai có bận rộn đến đâu thì cũng phải nhường chỗ cho những giấc mơ dịu dàng đêm nay.