[ĐN Harry Potter] Tom Riddle Và Nàng Lavinia

Chương 34



Quay trở lại với nhịp sống thường nhật ở Hogwarts, Yvonne vẫn háo hức như thể chưa từng rời xa nơi này dù chỉ một ngày. Không khí đầu năm học khiến mọi thứ đều có chút gì đó mới mẻ và rộn ràng hơn—từ hương bánh nướng lan toả trong Đại sảnh đường cho đến những tiếng cú rúc vang vọng trên những khung cửa kính cao vút.

Sáng hôm ấy, Yvonne ngồi ăn sáng cùng Hagrid và vài học sinh Gryffindor khác. Cô bé hớn hở lật giở tờ thời khoá biểu vừa được giáo sư Dumbledore phát xuống từng bàn ăn. Bảng thời khoá thơm mùi giấy mới, dòng chữ uốn lượn ghi rõ môn học, tên giáo sư và thời gian.

“Tiết đầu là… Bùa chú!”  Yvonne reo lên, xoay người qua phía Hagrid – người vẫn đang nhồi xúc xích vào miệng  rồi cười tít mắt. “Đi chung nha?”

“Ừ! Nhưng cậu đừng có chạy nhanh quá đó,” Hagrid gãi đầu, “Cậu cũng biết đấy không nên chạy nhảy ở hành lang…”

“Mình nhớ rồi!” Yvonne đáp, nhưng rồi sau đó vẫn… nhảy chân sáo đi trước như một cơn gió nhỏ.

Chiếc áo choàng hơi rộng của Yvonne bay phần phật sau lưng cô bé khi cô phóng qua hành lang đá lạnh, lách qua một nhóm học sinh nhà Ravenclaw đang cắm cúi nói chuyện. Lát sau, Hagrid hì hụi chạy theo sau với chồng sách và đũa phép, thở phì phò nhưng vẫn cười rất tươi.

Yvonne dừng lại tại cừa lớp, tay đã vặn mở cánh cửa lớp học Bùa chú. Cô bé xoay người lại, chắp tay sau lưng nghiêng đầu cười với Hagrid – nụ cười mà hễ xuất hiện là người ta khó mà giận cô lâu được.

Bên trong, lớp học vẫn như năm ngoái– trần cao, ánh sáng hắt qua những khung cửa sổ cong, bàn ghế gỗ cũ kỹ nhưng ấm áp. Giáo sư Vexley ngồi sau chồng sách cao ngất, chỉnh lại bảng lộ trình học kỳ mới.

“Chào buổi sáng, các trò!” ông cất giọng the thé vui vẻ. “Hôm nay ta sẽ bắt đầu bằng một bùa chú nhỏ... nhưng rất thú vị!”

Yvonne kéo Hagrid ngồi xuống cạnh mình, đôi mắt sáng long lanh vì mong chờ.

Sau tiết học Bùa chú đầy hào hứng và tiếng cười, Yvonne cùng Hagrid rảo bước qua khuôn viên trường để đến nhà kính học Thảo dược. Tiết trời buổi sáng trở nên dịu mát hơn, ánh nắng xuyên qua từng tán cây tạo thành những vệt sáng nhảy múa trên mặt đất lấp loáng sương sớm.

“Tiết Thảo dược với giáo sư Beery à,” Hagrid vừa nói vừa giơ thời khoá biểu lên, “Cậu nhớ ông ấy không? Người có bộ râu lẫn rêu ấy.”

Yvonne khúc khích cười. “Mình nhớ chứ! Ông ấy từng biểu diễn cảnh cây ăn thịt người hát opera hồi năm ngoái còn gì!”

Đến gần nhà kính số ba, tiếng nói sang sảng và tràn đầy cảm xúc đã vọng ra từ bên trong:

“...và khi loài Hoa Tử Khúc nở rộ vào đêm trăng tròn, nó không chỉ phát sáng rực rỡ như ngọc trai đâu, các trò! Nó còn hát!”

Hagrid ngó qua cửa kính, lẩm bẩm: “Lại nữa rồi đó…”

Cánh cửa nhà kính bật mở, và ngay lập tức mùi thảo mộc tươi mát pha lẫn mùi đất ẩm xộc vào mũi. Giáo sư Beery với chiếc áo choàng thêu hoa văn dây leo màu xanh ngọc và một chiếc khăn cổ ánh kim đang đứng giữa một lùm cây đang... lắc lư theo nhịp vỗ tay.

“Chào mừng các diễn viên của vườn ươm thảo dược học!” ông hân hoan nói lớn. “Hôm nay, chúng ta sẽ luyện tập với Mandrake con và dàn đồng ca Lá Thì Thầm! Nhưng trước đó… vai chính của chúng ta, Yvonne Lavinia, trò có thể phụ ta dàn hàng mẫu cây bên kia không?”

Yvonne hơi ngẩn người, mắt mở to. “Dạ… em ạ?”

“Phải! Tính cách hoạt bát, bước chân nhảy múa, trò là lựa chọn hoàn hảo để truyền cảm hứng cho các bạn Lá Thì Thầm!” Giáo sư Beery chắp tay lại như đang cảm ơn số phận.

Yvonne đỏ mặt nhưng vẫn lon ton chạy về phía dãy chậu đất đang bày ra thành hàng. Hagrid đứng gần đó thầm thì: “Coi chừng cái chậu kia đó Yvonne, hôm bữa nó... cắn tay mình.”

Yvonne rùng mình một cái rồi cẩn thận tránh xa cái chậu thứ ba từ trái sang, nhưng không quên nháy mắt: “Cảm ơn nha, Hagrid!”

Cả lớp cười rúc rích. Một buổi học bắt đầu giữa mùi thơm của bạc hà rừng, tiếng rì rào từ những chiếc lá có vẻ như đang... ngân nga, và ánh mắt lấp lánh háo hức của cô bé Gryffindor, người vẫn luôn tin rằng mỗi cái cây đều có một câu chuyện riêng để kể, nếu bạn chịu lắng nghe thật kỹ.

Sau tiết học thảo dược đầy hương thơm tươi mát và tiếng cười, Yvonne và Hagrid rảo bước về phía Đại sảnh đường, hai chiếc bóng một lớn, một nhỏ đổ dài dưới nắng trưa dịu nhẹ.

“Buổi học hôm nay vui ghê,” Yvonne vừa nói vừa đưa tay lên vuốt vài sợi tóc dính đất trên trán. “Giáo sư Beery đúng là yêu cây như diễn viên yêu sân khấu.”

Hagrid chỉ mỉm cười, bước chân chậm rãi hơn mọi khi. Cậu không nói gì.

Yvonne nghiêng đầu nhìn cậu bạn to xác. “Nè… sao nay Hagrid im re vậy? Không phải đang giấu mình chuyện gì đấy chứ? Không phải cậu lỡ làm vỡ chậu cây yêu quý của giáo sư Beery đấy chứ?!”

Hagrid khựng lại một chút, rồi tiếp tục bước nhưng thấp giọng thầm thì: “ Không phải đâu!...Ừm… mình không muốn cậu nghĩ mình... bị điên, nhưng mà mình đang... nuôi một người sói con.”

Yvonne trợn tròn mắt. “Người sói con?”

“Suỵt!” Hagrid hoảng hốt, đưa ngón tay trỏ lên môi. “Cậu muốn cả trường biết hả?”

Cô bé lập tức hạ giọng xuống chỉ còn như tiếng thầm gió. “Làm sao mà... cậu nuôi nó được? Cậu tìm nó ở đâu ra? Mà... cậu để nó ở đâu?!”

Hagrid đỏ mặt. “Mình...mình tìm thấy nó gần khu Rừng Cấm. Có vẻ bị bỏ rơi. Còn bé xíu à, chưa biến hình lần nào. Mình để nó dưới gầm giường trong ký túc xá, giấu trong rương khóa ba lớp…”

Yvonne há hốc mồm. “Gầm giường á?!”

“Ừ… nhưng mình có ếm bùa bảo vệ, cả bùa chống tiếng ồn. Cho nó ăn đều. Nó ngoan lắm, giống chó con... mà có nanh.”

Một khoảng lặng ngắn. Rồi Yvonne nắm tay áo Hagrid, mắt sáng lên như sao.

“Hagrid, cho mình nuôi cùng với! Mình sẽ giữ bí mật! Tụi mình chia nhau chăm sóc nó. Mình có thể trộm... à nhầm, xin mấy miếng thịt từ nhà bếp. Cậu biết đấy, gia tinh ở đó cực kỳ thân thiện với mình!”

Hagrid mừng rỡ nhìn cô bạn nhỏ. “Thật hả? Cậu không sợ sao?”

Yvonne lắc đầu, mái tóc nâu nhảy nhót theo từng cử động. “Nếu là sói con mà bị bỏ rơi thì nó đáng thương lắm. Mà tụi mình là Gryffindor mà, không sợ gì hết!”

Cả hai cùng cười, bước chân vội vã hơn về phía Đại sảnh, nơi mùi bánh nướng thịt và bánh pudding bay thoảng ra từ phía cánh cửa mở rộng.

Chiều hôm ấy, sau khi chuông tan học ngân vang khắp hành lang đá của Hogwarts, học sinh túa ra từ các lớp học, ai nấy đều đổ về thư viện, phòng sinh hoạt chung hoặc sân trường để bắt đầu buổi chiều ôn tập và vui chơi. Thế nhưng, giữa khung cảnh học đường bình thường ấy, có hai bóng dáng nhỏ đang lén lút rẽ qua một lối đi ít ai lui tới, con đường rợp rừng dẫn ra mép của Rừng Cấm.

Yvonne đeo túi vải lủng lẳng trước ngực, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn sau lưng để chắc rằng không ai theo dõi. Hagrid thì ôm một chiếc rương cũ nhỏ, đi khom người hết mức có thể, dù vậy thì dáng người khổng lồ của cậu vẫn nổi bật giữa rừng cây rậm rạp.

“Nhanh lên Hagrid, nếu để huynh trưởng hay giáo sư nào thấy là xong đời đấy.” – Yvonne thì thầm, mắt sáng lên vì háo hức.

“Đừng có hối… cậu biết mình không chạy lẹ được mà.” Hagrid làu bàu, nhưng rõ ràng là cũng chẳng hề chậm lại.

Cuối cùng, cả hai đến được một bãi đất nhỏ cạnh viền Rừng Cấm, nơi ánh nắng rọi xuống lọc qua tán lá như những sợi chỉ vàng mỏng manh. Cỏ ở đây mềm và dày, mọc um tùm quanh một thân cây già to sù sì. Hagrid đặt chiếc rương xuống, mở khóa bằng một câu thần chú lặng lẽ.

Ngay lập tức, một sinh vật nhỏ xíu lao ra, nhảy chồm lên đùi Yvonne và hít hít tay cô bé như một chú chó con. Đó là một người sói con, bộ lông xám nhạt, đôi mắt xanh biếc và hàm răng nhỏ xíu lóe lên khi nó cười... hoặc là nhe nanh một cách vô hại. Dưới ánh sáng ban chiều, trông nó không đáng sợ chút nào, chỉ như một sinh vật nhỏ bị cuộc đời bỏ quên.

“Chào Leon.” – Yvonne bật cười đặt tên cho sinh vật nhỏ trong khi xoa đầu nó. “Cậu thấy tên này thế nào, Hagrid?”

“Leon à? Ờ... nghe cũng dễ thương, nhưng nó là sói mà.” Hagrid gãi đầu khó hiểu nhưng cũng nhún vai rồi ngồi bệt xuống đất, lôi ra một cái bánh nướng bọc trong khăn tay. “Mình có xin thêm ở nhà bếp. Nó thích ăn thịt heo muối.”

“Còn mình…” Yvonne hí hửng  “mang theo một vài món đồ chơi của Candy. Cho nó chơi nè!”

Leon ngoạm ngay lấy món đồ chơi, cắn xé một cách đầy thích thú, khiến Yvonne cười khanh khách. Cô ngồi xuống bãi cỏ, thoải mái nhìn lên trời xanh xuyên qua vòm lá.

“Mình vẫn nhớ hồi năm ngoái chiều nào cũng đến thư viện học với anh Tom… nhưng giờ thì... Ừm... Chắc ảnh không giận mình vì hôm nay không đến học đâu, mình thích thế này hơn.”

Hagrid gật đầu, ánh mắt dịu lại. “Ừ. Mình cũng vậy. Cứ như tụi mình đang giữ bí mất động trời trong mấy bộ truyện ấy.”

“Ừm… nhưng Hagrid nè…” – Yvonne quay sang, nghiêng đầu. “Cậu có nghĩ tụi mình sẽ bị phát hiện không?”

Hagrid gãi đầu, lưỡng lự. “Có thể… nhưng nếu cẩn thận thì không sao. Với lại, Leon đâu có làm hại ai.”

Yvonne bật cười, lại xoa đầu sinh vật nhỏ đang nằm cuộn tròn trên đùi cô. “Vậy thì... cứ thế này thêm một thời gian nữa nhé. Mùa thu ở Hogwarts đẹp quá trời.”