Nương ta có chút không yên lòng: "Tinh Tinh, hay là con vào xem thử, tiện thể đưa y phục cho hắn thay. Tắm lâu như vậy, không chừng có chuyện gì rồi?"
Ta có chút do dự: "A? Cái này... không hay đâu ạ."
Nương ta: "Sao lại không hay? Đó là phu quân tương lai của con, đưa y phục thì có sao?"
Ta nghĩ cũng phải, hắn là một kẻ ngốc, chẳng lẽ ta lại có ý đồ gì bất chính với hắn sao?
Thế là ta mở cửa, vừa vào đã thấy Đại Sơn ngồi trên ghế, dang rộng hai chân, dùng cục bồ kết xoa bóp, tạo bọt để gội mái tóc rối bù, bết dính của hắn.
Ừm... Nên nói sao đây?
Thật sự là kinh ngạc đến ngẩn ngơ!
Thấy ta đi vào, Đại Sơn không hề xấu hổ, mà quay lại giải thích: "Nương tử, đã ba tháng rồi ta chưa tắm!"
Ta: "Ồ, thảo nào tắm lâu như vậy. Có cần ta giúp không?"
Đại Sơn đưa cái gáo nước bên cạnh cho ta, ý bảo ta dội nước cho hắn. Đây không phải là ta muốn nhìn hắn! Là tự hắn bảo ta giúp!
Ta nhắm mắt lại, đi ra phía sau hắn, dùng gáo dội nước lên mái tóc đầy bọt của hắn. Sợ dội sai chỗ, ta hơi hé mắt ra.
Ừm... Lại nói thế nào đây?
Nhìn từ góc này, lại càng kinh ngạc hơn nữa!
7.
Ta dù sao cũng đã đọc sách thánh hiền được mấy năm. Nhìn Đại Sơn tắm trước mặt như vậy, trong lòng đầy rẫy cảm giác tội lỗi.
Tiểu tử này mặc quần áo trông thì gầy, nhưng sao cởi ra lại toàn cơ bắp cuồn cuộn thế này? Vai rộng, eo thon, chân dài, m.ô.n.g nở... Nghĩ đến hắn là một kẻ ngốc, chẳng hiểu gì, bị nhìn trần truồng mà không biết xấu hổ, ngược lại ta lại thấy xấu hổ.
"Thật là, hổ thẹn với lời phu tử đã dạy. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ làm..."
Đại Sơn không hiểu nội tâm ta đang giằng xé, quay đầu lại, ngây thơ nhìn ta: "Nương tử, nàng đang nói gì vậy?" Rồi hắn chỉ vào n.g.ự.c mình: "Chỗ này này."
Ta theo bản năng nhìn theo ngón tay hắn. "Hồng... hồng hồng à?"
Thật là tạo nghiệp!
Nhận ra mình vừa nói gì, ta vội vứt cái gáo xuống: "Ngươi... tắm nhanh lên! Tắm xong thì thay quần áo!" Rồi ta chạy vội ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nuongy ta thấy ta ra, vào phòng mình lấy quần áo đi ra, kỳ lạ hỏi ta: "Nữ nhi à, mặt con sao đỏ vậy? Đêm muộn rồi, con cầm y phục đi đâu vậy?"
Ta đáp: "Trời nóng! Con ra sông tắm, không sao đâu, sẽ về ngay!"
Đêm đó, ta ngâm mình dưới sông nửa canh giờ, mới dập được cái lửa tà trong người. Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy có gì đó không đúng. Là hắn không mặc y phục quyến rũ ta, còn bảo ta dội nước vào n.g.ự.c hắn, tại sao ta lại phải xấu hổ? Ta ở đây tắm nước lạnh làm gì?
Tên nam nhân không biết xấu hổ này, đợi ta về sẽ dạy dỗ hắn một trận ra trò!
Trạm Én Đêm
Nghĩ vậy, ta vùng vẫy ra khỏi mặt nước, thay quần áo rồi vội vã chạy về. Vốn định tóm hắn lại để thuyết giáo một phen, nói cho hắn biết phải giữ gìn đức hạnh của nam tử, đừng tùy tiện để lộ thân thể trước mặt nữ tử. Nào ngờ, hắn đã ngủ thiếp đi, lại còn ngủ trong phòng của ta!
Ta có chút kích động: "Nương, sao nương lại để hắn ngủ trong phòng con?"
Nương ta vẻ mặt vô tội nhìn ta: "Nhà chúng ta chỉ có hai phòng, không ngủ trong phòng con thì lẽ nào ngủ trong phòng nương?"
Khuôn mặt ta vừa nguội đi, lại đỏ bừng lên: "Cũng không thể ngủ trong phòng con được, bọn con còn chưa thành thân!"
Nương ta sững người một lát, rồi đáp: "Nương cũng đâu có bảo hai đứa ngủ chung phòng. Tối nay con sang phòng nương, mẹ con mình ngủ chung."
"À... thì ra là vậy." Ta bừng tỉnh, cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ sai lầm của mình: "Được thôi."
Thế là, Đại Sơn ngủ trong phòng ta, còn ta và nương ngủ chung một phòng, cứ thế chúng ta đi ngủ. Sáng hôm sau thức dậy, ta phát hiện Đại Sơn đã dỡ nát căn phòng của ta.
8.
Nhìn những chồng sách cũ, cùng bài vở ta viết hồi nhỏ, rải rác khắp sân, cả người ta ngẩn ra: "Đại Sơn ngốc! Ngươi làm gì thế?"
Đại Sơn chỉ vào đống đồ của ta nói: "Dọn dẹp nhà! Bị ẩm rồi! Phơi cho khô!"
Ta: "Phơi cái đầu ngươi! Mau cất vào chỗ cũ cho ta!"
Từ ngày ta mười ba tuổi cầm lấy d.a.o g.i.ế.c lợn của cha, ta đã cất hết bút mực, giấy bút và sách vở vào rương. Nương ta bệnh thập tử nhất sinh, trong nhà chẳng đủ cơm ăn, làm gì còn tâm trí mà đọc sách? Cái tên ngốc cao lớn này, mới ngủ một đêm đã lôi hết đồ đạc quý giá của người ta ra, thật là không coi mình là người ngoài chút nào!
Đại Sơn đầu óc ngốc nghếch, nhưng mặt lại dày lạ thường. Hắn cười ngô nghê với ta: "《Kinh Thi》... 《Đại học》... 《Luận ngữ》..."
Ta sững sờ, tên ngốc này lại biết chữ?
Ta hỏi hắn: "Ngươi đọc rồi sao?" Rồi ta tiện tay cầm một quyển, đọc một câu: "Cổ chi dục minh minh đức ư thiên hạ giả, tiên trị kỳ quốc..."
Đại Sơn tiếp lời: "Dục trị kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia; dục tề kỳ gia giả, tiên tu kỳ thân; dục tu kỳ thân giả, tiên chính kỳ tâm; dục chính kỳ tâm giả, tiên thành kỳ ý; dục thành kỳ ý giả1; tiên trí kỳ tri; trí tri tại cách vật..."
Hắn thật sự biết!