Đồ Tể Hoàng Hậu

Chương 5



Ta lại đọc một câu khác: "Vị nhân quân, chỉ ư nhân..."

Đại Sơn: "Vị nhân thần, chỉ ư kính; vị nhân tử; chỉ ư hiếu; vị nhân phụ, chỉ ư từ; dữ quốc nhân giao, chỉ ư tín..."

Ta lật vài quyển, tùy tiện đọc vài câu, hắn đều có thể đối lại.

Nương ta kinh ngạc reo lên: "Đây là một thư sinh ư?"

Ta mười ba tuổi đã đi g.i.ế.c lợn, việc học hành cũng chỉ tàm tạm, những gì phu tử dạy đã sớm trôi vào bụng chó cả rồi. Giờ thấy Đại Sơn thuộc làu làu, trong lòng ta bỗng dâng lên sự kính nể.

"Xin lỗi, trước đây ta còn nghi ngờ ngươi là sơn tặc, xem ra ngươi không phải rồi! Nếu có là sơn tặc, cũng là một sơn tặc văn võ song toàn."

Ta vốn nghĩ, tùy tiện tìm một phu tế ở rể, chỉ cần sống qua ngày là được. Giờ nghĩ lại thì không thể tùy tiện quá, lai lịch không rõ ràng chắc chắn không ổn. Thế là ta quyết định sáng nay không mở tiệm, dẫn Đại Sơn về thôn.

Vừa vào thôn, ta đã nghe dân trong thôn nói.

"Đây không phải là Tinh Tinh sao? Dẫn phu tế mới về thôn thắp hương cho cha ngươi à?"

Ta cười nhếch mép, không trả lời, chỉ hỏi: "Trưởng thôn đâu rồi? Ta có việc cần tìm ông ta."

Dân làng chỉ đường, ta dẫn Đại Sơn đi thẳng đến nhà ông ta.

Trưởng thôn đang làm việc nhà, thấy ta, ông ta sững sờ một lát, rồi giật nảy mình từ trên ghế đứng dậy: "Tinh Tinh? Sao ngươi lại về đây?" Rồi ông ta nhìn Đại Sơn: "Có phải tiểu tử này gây chuyện gì rồi không?"

Thái độ này, rõ ràng là chột dạ rồi!

9.

Ta nói: "Trưởng thôn, ta tin tưởng ông nên mới đồng ý cuộc hôn nhân này, sao ông lại gạt ta? Tiểu tử này là đồ ngốc, ông làm mai mối kiểu gì vậy? Tiền thù lao và thịt lợn đó, ông cầm mà không thấy hổ thẹn sao?"

Trưởng thôn biết tính ta, hơn nữa ta người cao lớn, còn cao hơn ông ta nửa cái đầu, ông ta không dám đắc tội.

Ông ta rầu rĩ nói: "Nha đầu, thúc thúc cũng hết cách rồi, con nể mặt người cha đã khuất của con mà bỏ qua cho ta..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trạm Én Đêm

Ông ta không nhắc đến cha ta thì thôi, nhắc đến là ta nổi giận: "Cha ta chỉ có mỗi mình ta là nữ nhi! Hôm nay ông không nói rõ ràng, ta sẽ không đi đâu cả!"

Đại Sơn rất có ý tứ, nghe vậy liền xách một cái ghế ra cho ta.

Ta vừa ngồi xuống, Đại Sơn lại bưng cho ta một bát nước. Xem ra những việc này, hắn ở nhà Trưởng thôn làm không ít.

Trưởng thôn thấy vậy, đầu đổ mồ hôi hột vì lo lắng: "Tinh nha đầu, con rốt cuộc muốn thế nào? Tiểu tử Đại Sơn này không phải rất ngoan ngoãn sao? Đúng là đầu óc hơi ngốc, nhưng tướng mạo tốt, lại biết chăm sóc người khác. Con rước hắn về, không thiệt đâu!"

Ta giận dữ nói: "Đây có phải là chuyện lỗ hay lãi đâu? Thân phận, lai lịch của người ta, ông đã điều tra chưa? Vạn nhất ta cưới người ta về, người nhà người ta tìm đến thì sao? Ông đúng là chỉ lo cái lợi trước mắt, đẩy ta vào chỗ chết!"

Trưởng thôn thấy ta không buông tha, lo lắng nói: "Con rốt cuộc muốn gì?"

Ta cười lạnh một tiếng, rút con d.a.o g.i.ế.c lợn bằng sắt đen ở thắt lưng ra, c.h.é.m xuống cái ghế dài: "Nói hết ra, ông nhặt hắn ở đâu, lúc nhặt trên người hắn mặc gì, đeo gì, nói hết! Nếu không, ta sẽ báo quan ngay, tố cáo ông tàn hại sinh mệnh, buôn bán người!"

Trưởng thôn nghe ta nói, mặt tái mét. Vừa định nói, thì trong nhà truyền ra một tràng khóc lóc.

"Cha! Cha cứ gả Đại Sơn cho con đi! Con đảm bảo sẽ đối xử tốt với hắn, sau này con nhất định sẽ sống tốt với Đại Sơn, sẽ không làm những chuyện bậy bạ nữa!"

Nghe lời đó, ta như bị sét đánh: "Người vừa nói trong nhà kia... là nhi tử bất hảo, cờ b.ạ.c rượu chè của ông sao?"

Trưởng thôn hai mắt tối sầm, như muốn tìm một cái khe đất để chui xuống: "Nha đầu, thúc thúc cũng hết cách rồi, thúc thúc thật sự là vì Đại Sơn mà làm vậy!"

"À... chuyện này..." Ta không thể hiểu nổi, nhưng lại vô cùng kinh ngạc. Vừa nãy còn định làm lớn chuyện, gạt gẫm lão Trưởng thôn. Giờ chỉ thấy lương tâm ông ta chưa mất hết, chỉ muốn dẫn Đại Sơn đi ngay lập tức.

10.

Trưởng thôn cũng nhận ra ý định của ta, liền nhét một cái bọc vào tay ta: "Nha đầu, đồ đạc ở trong này hết rồi. Còn nữa, chuyện của nhi tử bất hảo nhà ta, con tuyệt đối đừng có mà loan tin ra ngoài. Thúc thúc chỉ có mỗi một đứa con này thôi."

Thấy ta trừng mắt, ông ta vội giải thích: "Con yên tâm, hắn chưa hề chạm vào Đại Sơn đâu, chỉ là bị Đại Sơn đánh gãy chân thôi. Năm lạng bạc đó thúc thúc đã mua thuốc cho nó rồi, thực sự không còn nữa, con đừng so đo nữa nhé?"

Cái này còn so đo gì nữa? Mau cầm đồ mà chạy đi thôi! Ta vội nói: "Thúc thúc ơi, hôm nay ta mạo muội quá. Thúc thúc yên tâm, chuyện này ta sẽ giữ kín trong bụng. À mà... ta đi lâu rồi, nương của ta còn đang đợi cơm ở nhà, ta xin phép đi trước ạ!"

Nói rồi, ta lôi Đại Sơn, cầm bọc đồ, chạy vội ra khỏi nhà Trưởng thôn. Ra khỏi thôn, ta vẫn còn thấy sợ.