Đồ Tể Hoàng Hậu

Chương 7



Ánh mắt Đại Sơn lập tức dừng lại ở mảnh lụa là óng ánh. Ta lập tức cảnh báo: "Không được chọn cái đắt! Ta mua không nổi đâu!"

Đại Sơn quay người, tóm lấy một mảnh vải đỏ: "Cái này!"

Nữ chủ tiệm nói thêm: "Tiểu tử này có con mắt tinh tường đấy, gần đây những người thành hôn đều mua màu này."

Đại Sơn: "Nương tử, mua đi!"

Ta: "Không được mua!"

Thế rồi, ta mua một mảnh vải màu xanh lục, một mảnh màu xanh lam, rồi dẫn hắn về.

12.

Hai mảnh vải đó, nương ta đã tìm Trương a di (dì Trương), người hàng xóm quen biết, cùng nhau khẩn trương làm. Chỉ trong một buổi chiều đã may xong một bộ quần áo tươm tất cho Đại Sơn.

Biết tin ta không điều tra ra được lai lịch của Đại Sơn, nương ta khuyên ta: "Nữ nhi à, hay là đừng tra nữa, mau thành thân đi. Nương thấy tiểu tử Đại Sơn này rất tốt, siêng năng lại còn ngoan ngoãn."

Trương a di cũng nói: "Đúng đó Tinh Tinh, con cũng đừng kén chọn quá, thời này tìm được người chịu ở rể đâu có dễ! Con xem nữ nhi của ta đi, nhỏ hơn con một tuổi, sắp sinh đứa thứ ba rồi, tháng sau ta còn phải sang nhà thông gia chăm sóc con bé ở cữ đây! Con cũng phải nhanh chân lên, để nương của con được hưởng tuổi già chứ!"

Làm sao ta có thể nói cho họ biết, giờ hắn ta bị va đầu mất trí nhớ, lỡ như người ta có thân thế hiển hách, cứ thế mà lừa gạt hắn thành thân, chẳng phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Sau này lỡ như hắn không nhận, chẳng phải ta sẽ rất khó xử sao?

Đang định nói gì đó, ta thấy Đại Sơn mặc chiếc áo dài màu xanh mới may, tóc buộc gọn gàng, bưng một ấm trà lớn đến: "Nương uống trà ạ! A diuống trà ạ! Nương tử uống trà!"

Nương ta và Trương a di cười tít cả mắt.

"Ôi chao! Tỷ tỷ ơi, tỷ thật có phúc! Tìm được một hiền tế hiểu chuyện như thế! Đại Sơn ngoan lắm, bổ củi xong rồi thì nghỉ đi, đun nước làm gì nữa?"

Trương a di kéo tay Đại Sơn, bảo hắn ngồi xuống bên cạnh: "Đại Sơn à, vài hôm nữa là ngày tốt, a di tổ chức hôn lễ cho cháu và Tinh Tinh có được không? Thành thân xong, Tinh Tinh là nương tử của cháu, sau này nhà họ Hứa là nhà của cháu, muốn ăn bao nhiêu thịt lợn cũng có!"

Đại Sơn thèm đến chảy nước dãi, liên tục gật đầu. "Muốn thành thân! Muốn ăn thịt! Lại còn muốn ăn cả kẹo hồ lô ngọt ngọt!"

Nghe hắn nói vậy, Trương a di và mẹ ta nhìn nhau.

"Cháu đồng ý ở rể rồi sao? Vậy sau này, ăn của nhà họ Hứa, ở nhà họ Hứa, thì phải nghe lời nương tử của mình, con cái sinh ra cũng phải mang họ Hứa. Nếu đối xử không tốt với Tinh Tinh, phải tay trắng ra đi! Con cái, bạc tiền, không được mang theo bất cứ thứ gì!"

Đại Sơn không biết có hiểu hay không, nghĩ cũng chẳng nghĩ đã gật đầu đồng ý. Biết hắn biết chữ, nương ta và Trương a di còn bảo hắn tự tay viết giấy cam kết, ký tên điểm chỉ.

"Tinh Tinh con đừng sợ, cho dù sau này hắn không ngốc nữa, chẳng phải còn có chữ ký và dấu tay của hắn ở đây sao, hắn còn dám chối à?"

Ta có chút do dự: "Làm vậy không hay đâu ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đại Sơn: "Thành thân! Muốn thành thân với nương tử!"

Thôi vậy... ta không muốn ép người ta cưới ta, nhưng không chịu nổi hắn cứ khăng khăng đòi cưới ta!

Chúng ta là mẹ góa con côi, nhà nghèo cửa nhỏ, cũng chẳng có họ hàng gì. Thành thân chỉ đơn giản là ta tự tay g.i.ế.c một con lợn, bày hai mâm cỗ trong sân nhỏ. Khách mời đều là hàng xóm láng giềng và những người mua thịt quen thuộc.

Trưởng thôn và nhi tử của ông ấy cũng đến dự tiệc, hai người ngồi ở góc. Nhi tử của ông ấy nhìn Đại Sơn trong y phục tân lang màu đỏ, cài hoa đỏ trên n.g.ự.c - khóc như mưa.

"Lang quân, cuối cùng thì chàng nhìn trúng cái gì ở nữ đồ tể kia? Khắp người chỉ có mùi phân lợn, sao giống nô gia..."

Ta tức muốn chết, chỉ muốn cầm d.a.o g.i.ế.c lợn c.h.é.m c.h.ế.t hắn!

Đại Sơn dường như không nghe thấy, chạy đến hôn ta một cái, rồi bế xốc ta lên: "Nương tử! Động phòng! Động phòng!"

Ta đỏ bừng mặt vì ngượng: "Ngươi..."

Rồi ta nghe hắn nói: "Động phòng có chè trôi nước để ăn."

Ta: "..."

13.

Hôn lễ tuy tổ chức đơn giản, nhưng nghi lễ không thiếu bước nào. Cuối cùng tiễn hết khách, hai chúng ta cũng được nghỉ ngơi.

Nằm ngửa trên giường, ta quay đầu nhìn Đại Sơn bên cạnh, thấy mắt hắn sáng long lanh, cũng đang nhìn ta.

Ta: "Nhìn gì mà nhìn, ngươi biết không?"

Đại Sơn: "Không biết."

Ta: "Ta cũng không biết."

Thôi, đi ngủ thôi!

Trạm Én Đêm

Thực ra ta cũng không phải hoàn toàn không biết, dù sao cũng đã học mấy năm trong Học viện nữ, mấy bức tranh xuân tình thì ta cũng đã xem qua vài bức. Nhưng đó chỉ là ở giai đoạn lý thuyết, kinh nghiệm thực chiến thì không phong phú lắm. Hơn nữa, ta cũng không thể lợi dụng lúc hắn đang ngốc nghếch.

Nào ngờ, tên ngốc kia lại lợi dụng lúc ta sơ hở. Ban đầu, hai chúng ta mỗi người ngủ một bên. Sau đó chẳng hiểu sao, hắn ôm lấy ta, càng ngủ càng nóng.

"Nương tử, khó chịu..."

"Nương tử xoa xoa cho ta."

Ta: "@¥!@#¥@#¥%..."