Đêm đó, ta đau lưng mỏi gối, tỉnh dậy trời đã giữa trưa. Ta mệt đến mức chân run lẩy bẩy, còn Đại Sơn thì tươi tỉnh, sáng dậy không chỉ quét sân, bổ củi, gánh nước, mà còn cho gà ăn.
Mẹ ta thấy ta, cười nói: "Tinh Tinh dậy rồi à? Mau vào ăn cơm đi! Hiền tế Đại Sơn đã hâm nóng cháo cho con ba lần rồi đấy. Tiệm thịt mấy ngày này đừng mở nữa, hai đứa mới thành thân, đi dạo chơi cho khuây khỏa, mọi việc ở nhà cứ để nương lo!"
Ta sững người, lúc này mới nhận ra, mình đã thành thân rồi. Từ năm mười ba tuổi cầm d.a.o g.i.ế.c lợn, năm nào cũng g.i.ế.c lợn bán thịt, đã nhiều năm không được nghỉ ngơi. Giờ thành thân, làm nương tử nhà người ta, cũng nên dẫn phu quân mới cưới ra mộ cha ta thắp hương, để ông ấy an lòng.
Thế là ăn cơm xong, ta mua một ít hương nến, giấy tiền, mang theo một chút trái cây, bánh kẹo, dẫn Đại Sơn đến mộ cha ta.
Đến khu mộ, ta thấy khói đang bốc lên từ mộ cha. Không chỉ mộ cha, mà mộ gia gia, mộ Thái gia gia của ta cũng đều có khói bốc lên. Ta cứ tưởng bị cháy, lo lắng chạy đến, thì thấy không hề có lửa.
"Cái này... rốt cuộc là sao vậy?"
Một ông lão đi ngang qua reo lên: "Ôi chao! Đây là mồ mả tổ tiên được phù hộ! Nha đầu Tinh Tinh, con sắp có được vinh hiển lớn rồi!"
Ta sững người: "Hả?"
Ta là một kẻ g.i.ế.c lợn, có thể có vinh hiển lớn gì?
Thấy Đại Sơn bên cạnh ta, ông lão lại nói: "Đây là phu tế mới của con à? Đúng là tuấn tú hơn người, khí chất bất phàm! Tướng mạo này, sau này e rằng có thể làm vương hầu tướng quân cũng không chừng!"
Lão gia gia ơi, hắn là một người ngốc mà!
Nhưng người ta nói lời hay ý đẹp, ta cũng không thể cãi lại. Vội vàng kéo Đại Sơn cúi đầu cảm ơn, còn biếu ông ấy kẹo mừng: "Lấy hên lấy phúc!"
Nhân đó, ta cũng đặt cho Đại Sơn một biệt danh: "Đi thôi, Vương Hầu Tướng Quân! Vương Hầu Tướng Quân, đồ cúng đã bị chàng ăn hết rồi, chàng ăn ít thôi nhé."
"Vương Hầu Tướng Quân, hái thêm ít rau dại kia, tối về gói bánh bao ăn."
Đại Sơn: "Nương tử, ta đổi tên rồi sao? Sau này gọi là Vương Hầu Tướng Quân à?"
Ta: "Hái rau dại của chàng đi, có muốn ăn bánh bao nữa không?"
Đại Sơn: "Có!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trạm Én Đêm
14.
Hai chúng ta hái được rất nhiều rau dại trong thôn, đến gần trưa mới về đến nhà. Tưởng nương ta đã nấu cơm xong, nào ngờ bếp vẫn còn nguội lạnh. Ta vừa nhóm lửa nấu cơm, vừa thắc mắc: "Nương đi đâu rồi? Sao đi mà không nói một tiếng."
Rồi ta nghe tiếng nương ta gọi ở ngoài cửa: "Đại Sơn! Tinh Tinh! Mau ra giúp một tay!"
Ta vội chạy ra, thấy nương ta đang cõng một đại thúc lớn tuổi trên lưng, di chuyển rất khó khăn. Ta vội bảo Đại Sơn chạy lên giúp: "Mau lên! Mau đỡ lấy! Nương, đây là ai vậy? Từ đâu tới ạ?"
Nương ta giao đại thúc cho Đại Sơn, rồi ngồi xuống sân, uống một ngụm nước mới nói: "Nương đang hái rau dại trên núi, đột nhiên có một con lợn rừng xông ra. Người này vì cứu nương nên bị lợn rừng húc trúng. Con mau đi mời đại phu đi, sợ là không kịp nữa rồi!"
Ta nghe nương ta suýt gặp lợn rừng, trong lòng sợ hãi. "Mùa này lợn rừng không xuống núi đâu ạ, nương đừng lo, con đi mời đại phu ngay!"
Đại phu đến xem, nói: "Bụng bị răng lợn rừng đ.â.m thủng một lỗ, ta đã khâu lại rồi. Xương cũng gãy mấy khúc, e rằng phải tịnh dưỡng một thời gian dài. Lát nữa ta sẽ kê đơn thuốc, Hứa nương tử đi cùng ta về bốc thuốc nhé?"
Ta liên tục gật đầu: "Đa tạ Vương đại phu!"
Rồi ta chợt nhớ ra, lúc Trưởng thôn đưa Đại Sơn đến, ông ta nói hắn cũng bị thương và cần uống thuốc. Mấy ngày nay ta bận rộn đến mức quên bẵng đi, thấy hắn có vẻ không sao nên ta đã chểnh mảng. Nhân lúc thầy thuốc đến, ta nhờ ông ấy bắt mạch cho Đại Sơn luôn.
"Vương đại phu, phu quân của ta bị va vào đầu nên quên hết chuyện cũ, ông có thể xem giúp không?"
Vương đại phu nhíu mày: "Va vào đầu à? Để lão phu xem xét kỹ lưỡng."
Lại một hồi thăm khám. Vương đại phu nói: "Những vết thương ngoài da của tiểu ca này đã lành gần hết rồi, chỉ là trong não sau gáy còn một cục m.á.u đông, mất trí nhớ có lẽ là do nó. Lão phu sẽ kê một vài loại thuốc hoạt huyết tan ứ, rồi châm cứu để thông kinh mạch, xem có hiệu quả không."
Nói rồi, ông ta rút kim ra. "Tiểu tử, lại đây, lão phu châm cứu cho ngươi!"
Đại Sơn cao lớn là thế, nhìn thấy những cây kim thì run bần bật, trốn ra sau lưng ta: "Nương tử, ta không châm cứu đâu!"
Ta sa sầm mặt: "Ngoan nào, không châm cứu thì bệnh làm sao khỏi được? Chàng không muốn biết mình là ai, không muốn tìm lại người thân sao?"
Đại Sơn: "Ta có nương tử và nương là đủ rồi."
Nương ta nghe vậy, vô cùng an ủi: "Tiểu tử ngốc, nhưng cũng không thể không chữa bệnh được. Con ngoan ngoãn để đại phu châm cứu, tối nay nương sẽ gói bánh bao rau dại cho con ăn, làm cả thịt kho tàu nữa."
Đại Sơn đang còn chống đối, nghe thấy có đồ ăn ngon thì ngoan ngoãn đồng ý.