Vừa vào thành, Cung Hỉ, Phát Tài, Hồng Bao, Nã Lai liền tự nhiên mà thay lại nam trang.
Tùy Mộ nói: "Hình như... bọn họ có chút khác biệt."
Ta đáp: "Về đến cố hương, tự nhiên cảm thấy thân thiết, tinh thần phấn chấn. Đến cả đánh người cũng hăng hái hơn."
Nghĩa phụ lâu ngày không gặp ta, mừng rỡ khôn xiết, đòi uống một ngụm rượu giải sầu. Ta biết ông đã sớm thèm thuồng, chỉ dám rót một chén nhỏ.
"Chỉ một chén này thôi!"
Nghĩa phụ thở dài: "Đến chút tự do cũng không còn!"
Khi đối diện Tùy Mộ, sắc mặt ông liền trở nên khó coi: "Chậc chậc chậc, gầy yếu quá, mặt mũi lại trắng bệch, chẳng có chút khí khái nam nhi nào!"
Tùy Mộ: "..."
Nghe nói năm xưa, khi đương kim Thánh thượng còn trẻ, cũng là một thư sinh dáng vẻ yếu đuối. Khi Kỷ Hoàng hậu chọn phò mã, Nghĩa phụ ta đã một mực phản đối. Giờ xem như là giận cá c.h.é.m thớt.
Tùy Mộ nhỏ giọng oán trách: "Ta dù sao cũng là tân phò mã, ở chỗ Nghĩa phụ nàng lại có đãi ngộ thế này sao?"
Ta nhún vai: "Lúc ta mới đến phủ ngươi, mẫu thân ngươi cũng có khá hơn đâu!"
Tùy Mộ: "..."
13
Đã về đến Lương Châu thành, mọi sự tự nhiên phải trở lại như cũ. Ta vẫn ngày ngày đến quân doanh xử lý công vụ.
Tùy Mộ cùng Khinh Hồng du ngoạn được vài ngày, khắp Lương Châu thành lớn nhỏ cũng đã đi hết, liền nảy sinh ý định hồi kinh.
"Hồi kinh?"
Ta vuốt ve chiếc roi ngựa trong tay, cười nói: "Các ngươi tạm thời... chưa thể về được."
Sắc mặt Tùy Mộ khẽ biến: "Lời này của ngươi là ý gì? Chẳng phải đã nói đến Lương Châu hai ba tháng rồi hồi kinh sao!"
Ta nhướng mày: "Kế hoạch sao theo kịp biến hóa, Lương Châu nhiều việc, Nghĩa phụ cần ta phụ tá, lúc này rời đi, e là không thể."
Tùy Mộ hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy... ngươi muốn lưu lại bao lâu?"
Thời gian này, hắn đã biết ta không phải khuê các thục nữ, mà là Thiếu tướng quân trấn giữ Lương Châu. Nên cũng không dám quá cứng rắn.
Xem ra bất luận ở đâu, vũ lực vẫn là chân lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cười lạnh: "Ít thì ba tháng năm ngày, nhiều thì ba năm năm tháng."
Tùy Mộ: "!"
"Ba năm năm tháng? Ngươi mơ tưởng gì vậy! Ta... ta phải về kinh ngay!"
Ta nghe ra sự chột dạ trong giọng điệu của hắn, liền khinh miệt cười: "Người ta thường nói, gả gà theo gà, gả chó theo chó, ngươi là người của ta, tự nhiên ta ở đâu, ngươi ở đó!"
Tùy Mộ giận đến đỏ mắt: "Ta mới là trượng phu của ngươi, ngươi phải theo ta mới phải!"
Hồng Bao đứng bên cạnh cười nói: "Cô gia, phủ đệ ngài đang ở kia, vốn là của Thiếu tướng quân nhà ta đó!"
Nã Lai tiếp lời: "Y phục, thức ăn, vật dụng của ngài đều là Thiếu tướng quân chi trả!"
Cung Hỉ tổng kết: "Lấy chồng thì phải theo chồng, ăn cơm mặc áo. Đạo lý này vốn dĩ là như vậy!"
Tùy Mộ: "..."
Ta ung dung nói: "Đã rảnh rỗi vô vị như vậy, chi bằng tìm chút việc mà làm, Đại doanh Lương Châu không nuôi kẻ vô dụng! Phải có chút cống hiến mới được!"
Tùy Mộ giận dữ: "Ngươi dám sai khiến ta! Ta sẽ lập tức viết thư cho mẫu thân!"
"Thư cứ tùy tiện mà viết, nhưng có đến được hay không, còn phải xem ta có đồng ý hay không." Ta cũng không muốn phí lời với hắn, liền phân phó thủ hạ: "Tìm cho phu quân một chức vụ thích hợp. Phế vật cũng phải tận dụng cho đáng!"
Tùy Mộ bị lôi đi, từ xa vọng lại tiếng gào thét giận dữ.
Ta liếc nhìn Khinh Hồng, nói: "Ngươi không nỡ để hắn chịu khổ sao? Vậy thì cùng đi đi."
Khinh Hồng lấy khăn tay che miệng, khẽ nói: "Công tử có phu nhân chiếu cố, chắc hẳn sẽ không sao, nô tỳ vẫn nên hồi kinh thôi!"
Hồng nhan tri kỷ gì chứ, lâm đại nạn thì ai lo thân nấy!
Ta lắc đầu: "Ngươi là người của Tùy Mộ, Tùy Mộ là người của ta, cho nên - ngươi cũng là người của ta. Người đâu, tìm cho Khinh Hồng cô nương một việc mà làm, để nàng ta bớt rảnh rỗi sinh nông nổi."
14
Tùy Mộ vạn vạn không ngờ, Lương Châu nơi này, đến thì dễ mà đi thì khó. Hắn chống cự đến cùng, ngày ngày mắng chửi ta. Nhưng mắng đi mắng lại, cũng chỉ có vài câu, chẳng có chút sức sát thương nào.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta ngoáy ngoáy lỗ tai, phân phó thủ hạ giam hắn lại, bỏ đói hai ngày.
Hai ngày sau, Tùy Mộ đói đến hoa mắt chóng mặt, toàn thân vô lực, liền ngoan ngoãn khuất phục.
Ở Lương Châu, mùa đông giá rét sắp đến, thường xuyên phải hứng chịu chiến hỏa, người người đều lo nghĩ đến an nguy. Kẻ như Tùy Mộ, văn không thành võ không đạt, ban đầu chỉ có thể đến trù phòng báo danh.
Ngược lại, Khinh Hồng, trông thì yếu đuối thục nữ, lại rất thức thời. Ta phái nàng đi may áo ấm cho binh sĩ, nàng liền thân thiết với đám phụ nhân trong quân. Cứ như vậy, trên dưới một lòng, quân dân hòa thuận.