Đỗ Triều

Chương 8



Nửa tháng sau, Tùy Mộ chịu không nổi nữa, liền xin ta đổi cho một chức vụ nhàn hạ hơn.

"Trù phòng quá khổ cực, bọn họ bắt ta nhặt rau gánh nước thì thôi đi, lại còn bắt ta đi cho lợn ăn!!"

"Bản công tử cả đời này còn chưa từng thấy lợn trông như thế nào!"

Ta đang bận rộn bố trí phòng ngự quanh thành, cũng chẳng ngẩng đầu: "Đúng là có một việc nhàn hạ, đếm đầu người, làm không?"

Tùy Mộ ưỡn ngực: "Đếm số thì ta giỏi! Đếm vài người thì càng không thành vấn đề."

Thấy hắn hiểu lầm, ta cũng chẳng buồn giải thích, phân phó Phát Tài: "Đưa hắn đi đếm đầu người."

Phát Tài: "Người... chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn!"

Phát Tài vừa đi vừa lẩm bẩm: "Lại phải lau nhà rồi..."

15

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tùy Mộ bị đầu người dọa cho nôn thốc nôn tháo. Thân thể hắn vốn yếu đuối, nôn xong liền phát sốt, hôn mê mấy ngày liền.

Nói thật, ta còn sợ hắn không qua khỏi. Dù sao ta cũng chẳng có chút hảo cảm nào với hắn, nhưng nếu hắn chết, chẳng phải ta sẽ mang tiếng khắc phu sao!

May thay, mấy ngày sau, Tùy Mộ cũng đã tỉnh lại.

Nghĩa phụ thở dài: "Vẫn còn non trẻ lắm!"

Tùy Mộ bệnh mấy ngày, vẫn luôn mê man gọi tên Khinh Hồng. Tỉnh lại, việc đầu tiên cũng là hỏi thăm Khinh Hồng.

Ta có chút đồng cảm với hắn, nhưng cũng không thể không nói thật: "Khinh Hồng đã bỏ trốn rồi."

Vào một đêm không ai hay biết, Khinh Hồng đã biến mất không một dấu vết. Đồ đạc còn lại của nàng ta và Tùy Mộ cũng đều bị lấy đi hết. Nghe nói, trước khi đi, nàng ta còn vay mượn của rất nhiều người, nói là để mua thuốc cho phu quân...

Tùy Mộ còn suy yếu, mắt đỏ hoe không chịu tin: "Không thể nào, không thể nào, nhất định là ngươi đã hại c.h.ế.t nàng ta rồi!"

Ta thở dài: "Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi đến thế sao? Ở Lương Châu này, nữ nhân được dùng như nam nhân, nam nhân được dùng như trâu ngựa. Người còn chẳng đủ dùng, biết không!"

Tùy Mộ không thể tin được, cho đến khi ta đưa ra tất cả chứng cứ, hắn mới xấu hổ quay mặt đi: "Ngươi cút đi! Ngươi cút đi! Tất cả đều là do ngươi hại!"

16

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi Khinh Hồng bỏ đi, Tùy Mộ trở nên suy sụp hẳn. Ta cũng không để ý đến hắn, ngược lại càng tăng cường thao luyện binh mã, gia cố thành trì.

Mùa đông sắp đến rồi. Năm ngoái, quân Tây Lương nhiều lần xâm phạm, ta miễn cưỡng đẩy lui được bọn chúng. Nghe nói năm nay còn lạnh hơn mọi năm, bọn chúng c.h.ế.t cóng không ít gia súc, ắt sẽ xâm lược ra bên ngoài, để xoa dịu dân tình. Ta phải chuẩn bị đầy đủ, mới có thể chống lại ngoại địch.

Thân thể Nghĩa phụ cũng ngày càng suy yếu, đêm đến ho khan không ngủ được. Ta vừa bận quân vụ, vừa phải chăm sóc ông, hận không thể phân thân làm hai.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Còn về phần Tùy Mộ. Không ai quản thúc, ngược lại lại hiểu chuyện hơn một chút. Hắn đề xuất không muốn đến trù phòng hay đi đếm đầu người nữa, nói rằng mình am hiểu về cơ quan máy móc.

Để bớt phiền phức, ta liền đưa hắn đến Quân Công Xử. Không ngờ mấy tháng sau, hắn thực sự chế tạo ra không ít thứ.

Nào là Mộc Ngưu Lưu Mã trong truyền thuyết, nào là hỏa khí có thể gây sát thương, còn có Bạo Vũ Lê Hoa Châm... Nhưng, chẳng có thứ nào có thể sử dụng trên quy mô lớn.

Sau này, hắn từ bỏ việc phát minh, cùng các công tượng khác tập trung trí tuệ, cải tiến máy b.ắ.n đá trong doanh trại. Tầm b.ắ.n xa hơn trước cả trăm thước, uy lực cũng mạnh hơn.

Ta xem xong cuộc thử nghiệm của bọn họ, không khỏi cảm thán: "Quả nhiên phế vật cũng có thể tái sử dụng."

Tùy Mộ: "...Ngươi còn dám vũ nhục ta, ta sẽ lấy Bạo Vũ Lê Hoa Châm đ.â.m ngươi!"

Ta vừa đi vừa phất tay: "Cứ tự nhiên."

17

Chẳng bao lâu sau, quân Tây Lương bắt đầu cuộc tấn công đầu tiên vào mùa đông. Ta dẫn quân nghênh chiến.

Tùy Mộ sợ đến phát run, nhưng vẫn nói với ta: "Cẩn thận đó! Đừng để bị thương!"

Ta cười trừ, không nói gì.

Thời gian qua, quân ta đã chuẩn bị đầy đủ, sĩ khí dâng cao, còn quân Tây Lương chỉ là thăm dò qua loa, rất nhanh đã kết thúc trận chiến.

Điều khiến ta bất ngờ là loại máy b.ắ.n đá mới, đã phát huy tác dụng không nhỏ, uy lực còn cao hơn cả ta dự tính. Như vậy, quân ta sẽ càng thêm an toàn.

Buổi tối, ta tổ chức một bữa tiệc mừng công nhỏ. Trù phòng đặc biệt nướng một con dê. Người của Quân Công Xử đều đến kính rượu Tùy Mộ, không ngớt lời khen ngợi tài nghệ của hắn.

Tùy Mộ ban đầu còn ngại ngùng, uống rượu rất từ tốn. Chẳng mấy chốc đã khoác vai bá cổ với mọi người, trở nên hào sảng.

Ta trong lòng còn nhiều việc, uống vài chén rượu, liền lên lầu thành hóng gió giải rượu.

"Cho ngươi."

Ta vừa quay đầu lại, Tùy Mộ liền đưa cho ta một bầu nước.

"Đa tạ."