Đỗ Triều

Chương 9



Uống vài ngụm, ta hỏi: "Dạo này sống có quen không?"

Tùy Mộ đáp: "Nhờ hồng phúc của Thiếu tướng quân, mọi thứ đều ổn."

Ta nghiêm mặt nói: "Mọi người không phải vì quan hệ giữa ta và ngươi mà tâng bốc ngươi, sự tôn trọng mà ngươi nhận được, đều là do chính ngươi dùng năng lực đổi lấy!"

Huống hồ, mọi người đều thấy rõ, Tùy Mộ vốn không được ta coi trọng.

Tùy Mộ ngẩn người nhìn ta một lúc, rồi khẽ nói: "Cảm ơn."

Ta cười ha hả: "Ngươi cảm ơn ta vì điều gì? Cảm ơn ta đã bỏ đói ngươi, giam cầm ngươi, không cho ngươi về kinh ư?"

Nghĩ lại, ta vốn dĩ cũng chỉ muốn trừng phạt hắn một chút mà thôi.

Ta nghiêm túc nói: "Qua mùa đông này, ta sẽ phái người đưa ngươi về kinh."

Ta vốn dĩ cũng không có ý định giữ hắn lại quá lâu.

Sắc mặt Tùy Mộ khẽ biến, thấp giọng: "Ta vốn tưởng, ta ở đây có thể làm được chút gì đó."

"Nhưng ngươi không phải muốn về kinh sao?"

Kinh thành phồn hoa, Lương Châu sao có thể so sánh.

Tùy Mộ im lặng hồi lâu, sau mới chậm rãi nói: "Ngươi có biết vì sao ban đầu ta không muốn cưới ngươi không?"

Ta cạn lời: "Ta sao biết được!" Ta vốn không muốn hiểu tâm tư của đám công tử bột.

Tùy Mộ nằm xuống đất, ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao, nói: "Thực ra, chuyện này ngoài Khinh Hồng ra, ta chưa từng nói với ai..."

"Từ nhỏ đến lớn, ta và huynh trưởng có quan hệ rất tốt, huynh ấy thân thể không khỏe, nhưng luôn hết mực quan tâm ta. Năm trước, ta thi đỗ Tú tài, phụ mẫu đều vui mừng khôn xiết, huynh trưởng còn tặng ta một khối mực tốt trị giá trăm kim... Thế nhưng..."

Tùy Mộ nói, sau khi hắn thi đỗ Tú tài, tiểu tư của hắn không biết vì sao lại lén lút dẫn hắn đến sòng bạc, thanh lâu. Hắn vốn định xin phụ mẫu đổi cho một tiểu tư khác, nhưng vô tình biết được, tiểu tư kia là con trai nhũ mẫu của huynh trưởng hắn. Chính là do huynh trưởng cố ý phái đến để dẫn hắn vào con đường lầm lạc.

"Mẫu thân là Công chúa, tước vị và phong ấp không thể kế thừa. Bởi vậy, trong nhà chỉ có tước vị Triệu Quốc Công của phụ thân là có thể kế thừa. Ta chưa từng nghĩ đến việc tranh đoạt với huynh trưởng, nhưng huynh ấy lại không thể dung thứ cho ta dù chỉ một chút hơn người!"

Ta nghĩ ngợi rồi nói: "Sao không thẳng thắn nói chuyện?"

Tùy Mộ lắc đầu: "Huynh đệ tương tàn, phụ mẫu chắc chắn không muốn thấy. Ta nghĩ, nếu huynh trưởng không yên lòng về ta, chi bằng ta cứ thuận theo ý huynh ấy, làm ra vẻ bùn loãng không trát nổi tường, để huynh ấy yên tâm. Sau này huynh ấy kế thừa tước vị, biết đâu huynh đệ ta vẫn có thể hòa thuận như xưa."

Thảo nào người ta nói hắn ban đầu còn bình thường, sau này lại trở thành kẻ bị người đời chán ghét, không có chí tiến thủ.

Ta thở dài: "Cách giải quyết của ngươi quả thực là ngốc nghếch!"

Tùy Mộ hỏi: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

Ta đáp: "Huynh trưởng ngươi đã sai, ngươi thân là đệ đệ phải khuyên can hắn, chỉ bảo hắn, nếu không thể, cũng phải cho hắn biết, việc sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy sẽ phải chịu trừng phạt. Bằng không, nếu hắn thành công một lần, sau này sẽ coi đó là bản tính."

Người ta thường nói, ở nhà gây họa nhỏ, lớn lên ra ngoài ắt gây họa lớn.

18

Tùy Mộ ôm mặt, khẽ nói: "Ngươi nói đúng. Là ta quá nhu nhược."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Lúc đó, lòng ta vô cùng khổ sở, không biết phải làm sao, tình cờ gặp được Khinh Hồng, chỉ có nàng ta thấu hiểu, cảm thông, quan tâm ta, ta rất kính trọng nàng ta, luôn giữ lễ nghĩa... Nhưng nàng ta..."

Ta tiếp lời: "Cũng chỉ là giả dối mà thôi."

Tùy Mộ: "..."

Ta cười nghiêng ngả, suýt chút nữa đã cười chảy cả nước mắt.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tùy Mộ trầm mặc hồi lâu, mới nói:「Nhà họ Dư đối xử với ngươi như vậy, ngươi chẳng lẽ không oán hận sao?」

Ta nghĩ nghĩ rồi đáp:「Chẳng có gì đáng oán cả, chủ yếu là… ta cũng chẳng coi họ ra gì.」

Ta phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm rồi, nhà họ Dư đối với ta mà nói, cùng lắm cũng chỉ là chuyện vặt vãnh.



「Làm người vạn lần đừng tự nhốt mình lại!」



「Đúng vậy, hảo nam nhi chí tại bốn phương!」



「Về kinh rồi, trước hết đánh cho đại ca ngươi một trận!」



「Ta đánh không lại hắn, hắn lợi hại lắm.」



「Vậy ta dạy ngươi mấy chiêu… trước tiên thế này… rồi thế này…」



「Cái này khó quá, ta vẫn nên làm một cái ám khí, về kinh lén đánh lén hắn thì hơn?」



「Ngươi đúng là chẳng có chí khí gì cả!」



「Ta đây là phát huy sở trường, chẳng lẽ ai ai cũng phải như các ngươi, những kẻ thô lỗ chỉ biết đánh nhau hết sao!!!」



「Ta thấy ngươi là thiếu đòn!」



「Cứu mạng! Thiếu tướng quân muốn mưu sát phu quân rồi!」