Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 34



Nắng chiều le lói, bầu trời ánh lên sắc cam. Cô gái quấn mình trong chăn mỏng ngồi trên xe lăn, đôi mắt nhắm nghiền như đang chìm vào một giấc mơ ngắn ngủi.

"Cô" hơi ngẩng mặt lên, đối diện với mặt trời. Nhìn từ góc độ của Tống Việt, ánh nắng khiến gương mặt "cô" tái nhợt yếu ớt, tựa như một bông hoa nhài trắng tinh khôi.

Hình như ngủ trên xe lăn không thoải mái nên cô gái cựa mình, tấm chăn trên ngực bất chợt rơi xuống đất để lộ chiếc áo trắng ướt đẫm dính sát vào da.

Chẳng biết có phải ảo giác của Tống Việt hay không mà hắn cứ cảm thấy vóc dáng cô gái trước mặt quá gầy.

Nhưng hắn không dám nhìn lâu mà chỉ liếc trộm một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống.

Hắn đi nhanh tới nhặt tấm chăn dưới đất lên để đắp lại cho "cô". Nào ngờ hắn vừa tới gần thì đối phương bỗng nhiên mở mắt ra.

Tống Việt cầm chăn lùi lại một bước, lộ ra vẻ lúng túng hiếm thấy, "Xin...... Xin lỗi, tại tôi thấy chăn rơi nên định nhặt lên cho cô thôi."

Thẩm Kiều cụp mắt nhìn tấm chăn trong tay hắn.

Tống Việt vội vã đưa chăn tới.

Cậu cầm lấy rồi đắp lên ngực mình, "Cảm ơn."

Kinh nghiệm xã giao lâu năm mách bảo Tống Việt khi đối phương không có ý định nói chuyện với mình thì nên lịch sự cáo từ.

Nhưng thấy đôi mắt ươn ướt vì mới ngủ dậy của Thẩm Kiều thì hắn lại không nỡ đi.

Hắn đứng thẳng trước mặt Thẩm Kiều rồi nở một nụ cười đúng mực, "Lúc nãy tôi thấy áo cô bị ướt thì phải, chỗ này gần núi nên ban đêm khá lạnh, nếu không tìm đồ thay sẽ dễ bị cảm lắm đấy."

Thẩm Kiều không hiểu tại sao hôm nay toàn gặp những người làm như quen thuộc với mình. Nhưng cậu vẫn trả lời câu hỏi của Tống Việt.

"Trợ lý đi tìm rồi."

Tống Việt chìa tay ra với cậu, "Gặp nhau là duyên, làm quen nhé, Tống Việt, nhà họ Tống ở Giang Thành."

Thẩm Kiều không biết nhà họ Tống ở Giang Thành có ý nghĩa gì, nghe thấy chữ "Tống" thì trong lòng không ưa lắm nhưng vẫn bắt tay hắn.

"Thẩm Kiều."

Cậu nhìn mặt trời đã khuất hẳn sau núi, thầm tự hỏi sao Lục Cửu vẫn chưa tới?

Tống Việt hỏi cậu, "Cô đến một mình à?"

Cô gái mặc váy trắng khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, "Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của anh."

Cậu nhìn hắn, "Xin hỏi còn chuyện gì nữa không?"

"Xin lỗi......" Tống Việt mở miệng, "Tôi không có ác ý đâu, tại thấy tiểu thư ở đây một mình nên buột miệng hỏi thăm thôi."

Thẩm Kiều khó hiểu nhíu mày, "Ở đây đông người như vậy, chẳng lẽ anh thấy ai ở một mình cũng hỏi thăm à?"

"Không hẳn." Tống Việt mặc đồ cưỡi ngựa màu đen trắng tôn lên vóc dáng cao gầy, "Người đẹp luôn có đặc quyền mà."

Cô gái đối diện quay đầu đi, bị lời khen đơn giản hàm súc này làm vành tai đỏ bừng.

Tống Việt nghĩ thầm danh tiếng nhà họ Tống và thiện chí mình thể hiện chắc chắn sẽ thu hút được mỹ nhân đối diện.

Nhưng dù đối phương được tâng bốc đến mức ngượng ngùng cũng chỉ lạnh nhạt lắc đầu với hắn, "Cảm ơn, nhưng tôi phải đi tìm trợ lý rồi."

Tống Việt sững sờ, mau chóng thu lại vẻ không cam tâm trong mắt rồi ân cần hỏi Thẩm Kiều, "Có cần tôi đưa cô đi không?"

Trong lúc nói chuyện, hắn trông thấy vạt váy trống rỗng của đối phương.

Mỹ nhân không trọn vẹn luôn khiến người ta thương tiếc.

Thẩm Kiều theo bản năng cự tuyệt mỗi người đàn ông xa lạ đột nhiên tới gần mình, sự ân cần của hắn chỉ làm cậu cảnh giác hơn, "Không cần đâu, tôi tự đi được rồi."

Nói xong cậu không muốn dây dưa với hắn nữa nên đẩy xe lăn dọc theo hành lang, rời khỏi phòng nghỉ.

Đi hết hành lang dài dằng dặc rồi rẽ vào góc ngoặt, khi không còn thấy bóng dáng Tống Việt nữa, Thẩm Kiều mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhìn quanh, thực sự không biết đi đâu tìm Lục Cửu nên đành phải men theo lối này tiến lên phía trước, cầu mong gặp được nhân viên nào đó.

Nhưng hôm nay cậu thực sự xui xẻo đến đáng thương, đi gần hai mươi phút vẫn không thấy ai, chỉ thấy một công viên nhỏ vắng tanh vắng ngắt.

Chẳng biết cây cối ở đây mọc từ bao giờ mà cây nào cũng cao lạ thường, cành lá rậm rạp che khuất bầu trời, ngay cả ánh sáng rọi xuống đất cũng trở nên mờ nhạt hẳn đi.

Thấy trời càng lúc càng tối, Thẩm Kiều mím môi, trong lòng phiền muộn.

Hình như cậu lại gây rắc rối cho Lục tiên sinh rồi.

Nhưng cậu không có bất kỳ công cụ truyền tin nào, trên đường đi cũng chẳng gặp ai, nếu quay trở lại thì phải mất thêm hai mươi phút nữa, Thẩm Kiều cắn môi rồi tiếp tục đẩy xe lăn tới trước.

Sau khi đi thêm mấy phút, rốt cuộc cậu nhìn thấy bãi cỏ rộng thênh thang trước mặt.

Thẩm Kiều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, từ từ đẩy xe lăn đến sát bãi cỏ.

Cậu nheo mắt nhìn ra xa.

Hình như có mấy người đang cưỡi ngựa, trời nhá nhem tối, họ ngồi trên lưng ngựa ung dung trở về.

Rõ ràng trang phục giống hệt nhau, nhìn từ xa bóng người khá mờ nhưng Thẩm Kiều vẫn lập tức nhận ra người đàn ông ở giữa.

Chính là Lục Đình.

Cậu đẩy xe lăn về phía đó, một nhân viên tinh mắt thấy vậy thì cản lại, "Tiểu thư, bên kia là trường đua, nguy hiểm lắm, tốt nhất là ngài đừng nên vào."

"Nhưng......" Thẩm Kiều nhìn họ quay lưng về phía mình, cưỡi ngựa đi càng lúc càng xa, vẻ mặt đầy lo lắng, "Tôi muốn tìm anh ấy."

Thấy cậu sốt ruột đến độ suýt khóc, nhân viên trấn an, "Ngài đừng lo, bên này có lối đi bộ, tôi sẽ đưa ngài đi."

Cậu được nhân viên dẫn đi tìm Lục Đình, kết quả là sau bảy lần quặt tám lần rẽ lại trở về phòng nghỉ ban đầu.

Thẩm Kiều nhìn hành lang quen thuộc với vẻ mặt hoang mang.

Nhân viên giải thích, "Sau khi ra khỏi trường đua, họ sẽ đến đây thay đồ và tắm rửa, ngài có thể cho tôi biết vị tiên sinh ngài đang tìm tên gì không ạ?"

Thẩm Kiều ngơ ngác đáp, "Lục Đình, anh ấy tên Lục Đình."

Nhân viên lấy điện thoại ra, "Tôi có thể dẫn ngài đi tìm anh ấy, nhưng để bảo vệ sự riêng tư của khách, tôi phải gọi điện đến phòng anh ấy trước, nếu anh ấy đồng ý thì tôi mới dẫn ngài tới được, ngài thấy được không?"

Thẩm Kiều gật đầu.

Nhưng nhân viên chưa kịp gọi điện thì cửa phòng cách đó không xa bỗng nhiên bật mở, một bóng người cao gầy xuất hiện trước mắt Thẩm Kiều.

Trên người anh còn mặc đồ cưỡi ngựa, tay cầm điện thoại, chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà lông mày anh nhíu chặt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy.

Hai mắt Thẩm Kiều lập tức sáng lên, mừng rỡ gọi, "Lục tiên sinh!"

Lục Đình ngước mắt nhìn sang.

Thanh niên đắp tấm chăn xộc xệch trước ngực, chóp mũi hơi đỏ vì bị gió đêm thổi. Ngay khi nhìn thấy anh, đôi mắt cậu sáng ngời như chó con rốt cuộc tìm được chủ nhân.

Trái tim treo cao bỗng chốc hạ xuống, Lục Đình khẽ thở phào, "Khỏi cần tìm nữa, cậu ấy đang ở phòng nghỉ."

Anh cúp máy, đi tới trước mặt Thẩm Kiều rồi cụp mắt nhìn cậu, "Cậu đi đâu vậy?"

Thẩm Kiều cúi đầu xuống, ngoan ngoãn nhận lỗi với anh, "Xin lỗi, tôi muốn đi tìm Lục Cửu tiên sinh, ai ngờ bị lạc đường nên nhân viên đưa tôi về."

Lục Đình nhìn nhân viên phục vụ rồi cảm ơn hắn, "Làm phiền cậu rồi."

Anh nhận lấy xe lăn, đẩy thanh niên về phòng nghỉ của mình.

Mãi đến khi vào phòng đóng cửa lại, Lục Đình vẫn không nói năng gì, Thẩm Kiều thấp thỏm ngẩng đầu nhìn anh, "Anh giận à?"

Lục Đình ngồi trên sofa, kéo xe lăn của cậu đến trước mặt.

Khi nhận được điện thoại của Lục Cửu, anh không kịp thay quần áo mà hấp tấp chạy ra ngoài, trên người còn thoang thoảng mùi mồ hôi sau khi vận động.

Nhưng không hề khó ngửi.

Anh nhìn tấm chăn mỏng sắp tụt khỏi ngực thanh niên rồi đưa tay kéo xuống, để lộ chiếc áo bị ướt quá nửa.

Đã gần bảy giờ tối, nhiệt độ trên núi giảm mạnh, áo ướt dính sát vào người, nếu cậu không thoa son, có lẽ Lục Đình đã thấy môi cậu tím tái vì lạnh.

"Giận nhưng không phải cậu."

Nói xong anh đứng dậy đi vào toilet, bỏ lại Thẩm Kiều ngồi đó một mình.

Thẩm Kiều nhìn ghế sofa lõm xuống, không hiểu lời anh vừa nói có nghĩa là gì.

Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì người đàn ông đã quay lại. Anh cầm một cái khăn ướt, ngồi xuống chỗ cũ rồi hờ hững bảo cậu: "Đưa tay đây."

Thẩm Kiều ngoan ngoãn chìa tay ra.

Cậu đi quanh công viên không biết tên một vòng, tự đẩy xe lăn nên tay dính đầy đất cát và cỏ vụn.

Lục Đình cầm tay cậu lau sạch rồi nghe cậu giải thích chuyện xảy ra.

"Không phải tôi cố ý bỏ đi đâu. Áo tôi bị dính nước, Lục Cửu tiên sinh đi tìm đồ thay cho tôi, tôi chờ anh ấy ở hành lang, sau đó tôi gặp một người đàn ông, anh ta cứ bắt chuyện với tôi mãi, tôi thấy phiền quá nên ra khỏi phòng nghỉ, định đi tìm Lục Cửu tiên sinh, ui da......"

Lục Đình cụp mắt nhìn lòng bàn tay bị trầy của cậu rồi cầm khăn lau thật nhẹ.

"Ừ, rồi sao nữa?"

"Sau đó tôi không biết Lục Cửu tiên sinh đi đâu nên định tìm nhân viên hỏi thử, ai ngờ rẽ vào công viên bên cạnh, ở đó chẳng có ai cả."

Lục Đình lau lòng bàn tay cậu xong lại tiếp tục lau kẽ tay, "Thế là bị lạc à?"

Thanh niên ngượng ngùng mím môi, "Không ạ, tôi đi tới trường đua, sau đó trông thấy anh."

Lục Đình ngẩng đầu nhìn cậu.

Thẩm Kiều nói tiếp, "Nhưng lúc đó anh đua ngựa xong sắp về rồi, anh ở xa quá, tôi định gọi anh mà chắc anh không nghe được đâu."

Lục tiên sinh lau sạch hai tay cho cậu, xoa xoa đầu ngón tay lạnh ngắt của thanh niên rồi bật điều hòa trong phòng lên.

"Không đâu, lần sau cậu cứ gọi thử xem, tôi thính tai lắm, sẽ nghe thấy thôi."

Thẩm Kiều cười, "Ở xa như vậy làm sao nghe được chứ. Với lại bị kêu tên trước đám đông chắc sẽ mất mặt lắm nhỉ?"

Người đàn ông nhìn cậu, đáy mắt thấp thoáng ý cười không dễ phát hiện, "Chẳng lẽ nhờ nhân viên phục vụ đuổi theo người khác trước đám đông thì không mất mặt à?"

Thẩm Kiều không nói gì mà âm thầm lườm anh một cái.