Thẩm Kiều buồn bực nghĩ dù có mất mặt thì cũng là mình mất chứ chẳng liên quan gì đến Lục Đình cả.
Lục Đình cầm khăn tắm trong tay, cúi đầu nhìn Thẩm Kiều trước mặt, trước đó anh đội mũ bảo hiểm nên sau khi cởi ra tóc mái xẹp xuống, lòa xòa phủ trên lông mày, nhìn có vẻ ôn hòa hơn bình thường.
"Còn lạnh không?"
Anh hỏi một câu chẳng hề liên quan.
Thẩm Kiều xoa xoa đôi tay đã ấm lại, "Giờ hết lạnh rồi ạ."
Chỉ là áo dính vào ngực cậu hơi khó chịu. Nãy giờ chiếc áo ướt đẫm đã bị nhiệt độ cơ thể cậu hong khô một nửa, giờ dính sát vào da.
Lục Đình đứng lên đẩy cậu tới cửa phòng tắm rồi cúi đầu nhìn cậu, "Tự tắm được không?"
"Được ạ." Thẩm Kiều cũng nhìn hắn, "Anh không tắm sao?"
Lục Đình nói, "Tôi không gấp, cậu tắm đi, tắm xong Lục Cửu sẽ đem đồ sạch tới."
Khi Lục Cửu đến, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh không dễ phát hiện, vừa thấy Lục Đình đã nhận lỗi ngay: "Xin lỗi gia, là lỗi của em."
Lục Đình ngồi trên sofa, cầm khăn ướt lau tay, "Mấy ngày trước tôi vừa học được một câu, nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?"
Lục Cửu cúi gằm mặt, "Em biết rồi, em sẽ chịu phạt."
Mùi khăn ướt thơm ngát bay vào mũi, anh cúi đầu xuống, bị quỷ thần xui khiến đưa tay lên mũi hít hít. Ngoài mùi khăn ướt ra, trên tay anh còn có một mùi thơm khó tả, chính là mùi bám vào khi anh lau tay cho Thẩm Kiều.
Tựa như mùi hương tỏa ra từ da thịt thanh niên.
Nhưng khi ngửi kỹ lại, mùi thơm kia lập tức bị hương liệu rẻ tiền át đi.
Anh ném khăn ướt vào thùng rác, vô thức xoa xoa đầu ngón tay, "Người nói chuyện với cậu ấy là ai?"
Lục Cửu trả lời, "Em xem camera rồi, là Tống Việt ạ."
"Tống Việt?" Lục Đình nhíu mày.
Lục Cửu giải thích, "Con trai lớn nhà họ Tống, là người lần trước mở tiệc sinh nhật, hình như là bạn thời đại học với anh đấy ạ."
Bạn thời đại học......
Nghe mấy chữ này, trong miệng Lục Đình phát ra một tiếng cười nhạo.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, giọng Thẩm Kiều vọng qua cửa kính nghe không rõ lắm, "Lục Cửu tiên sinh tới rồi sao ạ?"
Lục Đình chìa tay ra, Lục Cửu vội vã đưa đồ cho anh.
Thẩm Kiều đợi một hồi, nghe tiếng gõ cửa thì mở hé một khe nhỏ rồi đưa tay ra.
Lục Đình cúi đầu nhìn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn kia. Trên đó còn đọng nước lấm tấm, bị nhiệt độ phòng tắm làm ửng hồng, ngón tay tái nhợt huơ huơ trong không khí.
Anh đặt bộ đồ vào tay cậu.
Chẳng biết Lục Cửu tìm được bộ đồ này ở đâu, màu đỏ thẫm đặt cạnh bàn tay trắng nõn của thanh niên càng làm bàn tay kia nổi bật hơn.
Vành tai Thẩm Kiều ửng đỏ, nắm chặt bộ đồ, còn không quên lễ phép nói, "Cảm...... Cảm ơn."
Cửa chưa kịp đóng lại, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai cậu, "Không cần cảm ơn đâu."
Thì ra là Lục Đình đưa áo cho cậu, Thẩm Kiều hơi kinh ngạc, cứ tưởng đó là Lục Cửu.
Cạch——
Cửa phòng tắm mở hé lại đóng kín trước mắt Lục Đình.
Năm phút sau, Thẩm Kiều mới lề mề đi ra, cậu túm chặt chiếc váy Lục Cửu tìm cho mình, vẻ mặt hơi lo âu, "Màu này có chói quá không ạ?"
Lục Đình cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt vô thức tối đi, "Không đâu, đẹp lắm."
Hệt như một đóa hồng rực rỡ vậy.
Anh dời mắt đi, sau đó lại nhịn không được dời về, nhìn xương quai xanh bị hơi nước hun đỏ của thanh niên.
Người đàn ông khom lưng cầm chiếc khăn lụa trong tay cậu rồi ngồi xuống quàng quanh cổ cậu, thắt một cái nơ xinh xắn như đang hoàn thành bước cuối cùng của công đoạn gói quà.
"Lát nữa có tiệc, cậu muốn đi không?"
Thẩm Kiều ngửa đầu cho anh dễ buộc khăn hơn, "Người khác cũng phải dẫn bạn gái đi sao ạ?"
Lục Đình sửa sang khăn lụa rồi thu tay lại, chẳng biết có phải cố ý hay không mà lúc đứng dậy ngón tay anh lướt qua xương quai xanh ửng hồng như thoa phấn.
"Đừng để ý người khác, cậu chỉ cần nghĩ xem mình muốn đi hay không là được rồi. Đồ ăn ở sơn trang khá ngon, chắc cậu sẽ thích đấy."
Anh nói thêm, "Không đông đâu, chỉ có một người đến từ thủ đô và bạn đời của họ thôi."
Thẩm Kiều chớp mắt, "Vậy tôi sẽ đi."
Nếu không Lục Đình lẻ loi ngồi cạnh cặp đôi kia sẽ xấu hổ cỡ nào chứ?
"Ừ."
Đôi mắt Lục Đình hơi cong lên, "Tôi đi tắm đây, chờ tôi mười phút nhé."
Tiếng nước lại vang lên trong phòng tắm.
Thẩm Kiều soi mình trong màn hình TV, chiếc đầm trắng ban đầu đã được đổi thành đầm đỏ. Màu đỏ rực rỡ khiến da cậu có vẻ trắng hơn, ngoài ra chẳng có điểm bất thường nào khác.
Cậu hỏi Lục Cửu, "Người lát nữa dự tiệc là ai thế ạ? Có khó tính lắm không? Nếu tôi không rành lễ nghi trên bàn ăn thì có làm Lục tiên sinh bị chế giễu không?"
"Không." Lục Cửu nói, "Không ai dám cười Lục tổng đâu."
"Sao thế ạ?"
Lục Cửu hơi khó xử.
Còn tại sao gì nữa, trước khi cười phải nghĩ xem mình có bản lĩnh đó không đã.
Hắn nói qua loa, "Tóm lại là cậu đừng lo lắng mấy chuyện này. Nếu sợ mất mặt thì Lục tổng đã chẳng dẫn cậu theo rồi."
Khi kim đồng hồ chỉ đến bảy giờ bốn mươi, rốt cuộc Thẩm Kiều và Lục Đình ra khỏi phòng nghỉ.
Tay cậu bị xe lăn làm trầy nên đương nhiên Lục Cửu không dám để cậu tự đẩy mà xung phong nhận việc.
Thẩm Kiều tò mò nhìn quanh, bị gió lạnh thổi vào mặt làm rùng mình. Chiếc đầm lụa này chỉ có cảm giác trơn láng chứ không hề giữ ấm.
Nhưng có đồ thay là tốt lắm rồi, cậu cũng chẳng kén chọn.
Khi bàn tay ấm áp đặt lên vai mình, Thẩm Kiều thoáng sững sờ.
Người đàn ông đứng bên phải sau lưng cậu, vừa đủ để cản gió thổi tới từ bên hông, giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm.
"Ngồi thẳng lên."
Thẩm Kiều không hiểu lắm nhưng vẫn nghe lời ngồi thẳng lên, lưng rời khỏi thành xe lăn.
Chớp mắt tiếp theo, chiếc áo vest màu xám tro khoác lên vai cậu, một mùi hương vừa lạ vừa quen bao trùm lấy cậu.
Thẩm Kiều theo phản xạ nắm chặt áo vest trên người rồi ngoái đầu nhìn ra sau.
Lục Đình chỉ mặc mỗi sơ mi trắng, vạt áo nhét vào quần tây để lộ vòng eo săn chắc, ánh mắt điềm tĩnh.
"Ban đêm lạnh lắm."
"Vậy còn anh?"
Lục Đình nhếch miệng cười, "Tôi nghĩ sức khỏe mình vẫn tốt hơn cậu chút xíu."
Nhân viên phục vụ chờ sẵn mở cửa cho họ vào. Bên trong vắng tanh, chẳng có lấy một bóng người
Nhân viên phục vụ giải thích, "Lâm tổng có việc bận nên sẽ đến hơi trễ, ngài cứ gọi món trước đi ạ."
Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ ấm áp lập tức xua tan cái lạnh bên ngoài. Thẩm Kiều cởi áo vest trả cho Lục Đình.
Lục Đình cầm lấy rồi hờ hững vắt lên ghế.
Anh ngồi cạnh Thẩm Kiều, đưa thực đơn cho cậu, "Xem có món nào mình thích không."
Thẩm Kiều thấy giá cả thì nuốt nước miếng rồi lắc đầu như trống bỏi.
"Thôi ạ, ngài xem là được rồi."
Còn gọi ngài cơ đấy......
Lục Đình mở thực đơn ra rồi hỏi cậu, "Thích hải sản không?"
Thẩm Kiều định hỏi hải sản có đắt không?
Nhưng thấy nhân viên phục vụ đứng cạnh, cậu không tiện hỏi mà chỉ có thể ấp úng, "Cũng...... Cũng được ạ."
Thấy cậu như vậy, Lục Đình biết mình có hỏi thêm cũng vô ích nên chọn đại mấy món ăn, nghĩ một hồi lại gọi thêm món ngọt.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn ra ngoài, vừa mở cửa thì giọng thiếu niên lanh lảnh vọng vào.
Y vừa nói vừa đi theo người đàn ông vào phòng.
"Lâm Tư Niên, em nói cho anh biết nhé, cả đời em chưa từng thấy ai đẹp đến vậy, nếu anh ấy vào showbiz thì thể nào cũng ......"
Nhìn thấy Thẩm Kiều, thiếu niên lập tức im bặt rồi từ từ há to miệng, "Đệt!"
Lâm Tư Niên đưa tay véo eo hắn một cái, sau đó xin lỗi Lục Đình, "Xin lỗi, tính cậu ấy vốn thế đấy, lúc nào cũng huyên thuyên, mong là không mạo phạm đến Lục tổng."
Hắn vừa dứt lời thì thiếu niên bên cạnh lao vọt tới như khỉ, "Người đẹp!"
Nhác thấy chiếc áo khoác bóng chày màu đỏ kia, trong lòng Thẩm Kiều đã hơi ngờ ngợ, đến khi thấy mặt Hà Tập thì biết ngay mình đã đoán đúng.
Lâm Tư Niên lanh tay lẹ mắt tóm lấy thiếu niên sắp sửa lao tới, "Em làm gì vậy?"
Hà Tập gỡ tay hắn ra, "Người đẹp em vừa nói với anh kìa." Y quay sang tươi cười với Thẩm Kiều, "Anh còn nhớ tôi không? Lúc chiều tụi mình mới tâm sự đó."
Thẩm Kiều thấy y bị túm cổ áo mà vẫn cố chào hỏi mình thì nhoẻn miệng cười, "Nhớ chứ, Hà Tập."
Lâm Tư Niên nhìn sang người đẹp mà Hà Tập nói. Dưới ánh đèn sáng ngời, đối phương cười cong mắt, chiếc đầm đỏ tựa như đóa hồng rực cháy, toát lên vẻ đẹp hút hồn.
Nhưng hắn chưa kịp nhìn kỹ thì một ánh mắt lạnh như băng đã dán vào người hắn. Lâm Tư Niên ngẩng đầu lên, bắt gặp vẻ mặt lạnh lùng của Lục Đình.
Lâm Tư Niên dời mắt đi rồi đau đầu nhìn Hà Tập, "Cái miệng tía lia còn ra thể thống gì nữa, quên hết lời anh dặn rồi à?"
Hà Tập cũng biết mình hơi thất thố nên ho khan một cái, sau đó cười ngượng, "Trùng hợp ghê, không ngờ lại gặp được anh ở đây."
Lâm Tư Niên thả tay ra rồi giới thiệu với Lục Đình, "Lục tổng, đây là Hà Tập, vị hôn phu của tôi. Lúc nãy em ấy kể với tôi hôm nay gặp một chị gái đẹp người đẹp nết, không ngờ là bạn gái của Lục tổng."
Thấy Lục Đình nhìn mình, Thẩm Kiều khẽ giải thích, "Lúc chiều tụi tôi có gặp nhau trò chuyện một lát."
Nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Hà Tập không chỉ thân thiện mà còn rất hoạt bát, sau khi gặp lại Thẩm Kiều thì chủ động ngồi cạnh cậu rồi líu lo không ngừng.
Lâm Tư Niên đưa thực đơn cho y, "Muốn gọi món gì không? Chẳng phải em muốn nếm thử món tráng miệng ở đây từ lâu rồi sao?"
Hà Tập ngừng nói rồi mở thực đơn ra, "Không phải chứ, sao không ăn cướp luôn đi, một ly nước lọc mà năm mươi tám tệ á?" (~200 ngàn)
"Còn món dưa leo muối xổi này nữa, một trăm ba mươi tám tệ, bộ muối luôn đầu bếp hay gì?" (~477 ngàn)
Thẩm Kiều chồm sang xem chung với y, "Cậu cũng thấy đắt đúng không?"
Cũng......
Lục Đình liếc cậu một cái.