Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 43



Thật ra hai người chẳng làm gì cả.

Trên chiếc giường rộng, Thẩm Kiều và Lục Đình mỗi người nằm một bên, thậm chí ở giữa còn đủ chỗ cho một người nữa.

Tóc Thẩm Kiều xõa tung trên chiếc gối màu đậm, quay mặt nhìn Lục Đình nghiêng người tắt đèn ngủ bên cạnh.

"Lục tiên sinh không cần em đọc thơ sao?"

Cạch——

Một âm thanh khẽ khàng vang lên, căn phòng chìm vào bóng tối. Tiếp theo là giọng nói trầm thấp của Lục Đình.

"Không cần đâu."

"À......" Thẩm Kiều nắm chăn đáp khẽ, sau đó cảm nhận được trong bóng tối có vật gì đó vòng qua ngực đắp chăn cho mình.

"Hôm nay tạm thời chưa cần, nếu em muốn thì để ngày mai hẵng đọc."

Vốn dĩ chủ đề nên kết thúc ở đây, nhưng buổi chiều Thẩm Kiều ngủ quá nhiều, hơn nữa mới ăn xong nên hơi chướng bụng, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ.

Có lẽ hôm nay người đàn ông quá nuông chiều cậu, khiến cậu giống như một đứa trẻ, bướng bỉnh đòi câu trả lời.

"Lục tiên sinh, anh thực sự không thích em chút nào sao?"

Bóng tối bên cạnh chìm vào sự im lặng, yên tĩnh lâu đến nỗi Thẩm Kiều cứ tưởng anh đã ngủ thiếp đi, rốt cuộc nghe thấy giọng nói hờ hững của Lục Đình.

"Không có, mau ngủ đi."

Không có là sao? Là anh không thích cậu hay là không phải anh không thích cậu?

Thẩm Kiều định mở miệng hỏi, kết quả giọng nói bất đắc dĩ của người đàn ông lại vang lên.

"Không ngủ được à?"

"Dạ...... Dạ."

Một khắc sau, Thẩm Kiều cảm thấy chăn bên cạnh bị vén lên làm khí lạnh ùa vào, nhưng trong nháy mắt lại rơi xuống.

Lục Đình bật đèn rồi mang dép lê ra cửa, chưa đầy một phút đã quay lại, trên tay cầm tập thơ Thẩm Kiều từng đọc trước đây.

Mắt Thẩm Kiều sáng lên: "Anh muốn em đọc cái này à?"

"Không phải." Lục Đình xoay người lên giường rồi co chân lại, đặt tập thơ kia lên ​​đầu gối mình. "Tôi đọc cho em nghe."

"Sao thế ạ?" Thẩm Kiều khó hiểu.

Một tiếng cười khẽ vang lên trong không khí. "Tất nhiên là vì bạn nhỏ nào đó không chịu ngủ rồi."

Giờ Thẩm Kiều mới nhận ra mình bị xem như đối tượng cần được ru ngủ.

Người đàn ông lật một trang, giọng nói lộ ra vẻ dịu dàng khó tả trong màn đêm yên tĩnh: "Được rồi, nhắm mắt lại đi."

Thẩm Kiều ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Xoang mũi tràn ngập mùi hương chỉ thuộc về Lục Đình, cả người nằm trong chăn như được anh bao bọc, mặc dù hai người cách nhau khá xa nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể ấm áp, tựa như anh đang nói với cậu ——

Cậu không hề đơn độc.

......

"Đi xa như vậy, chúng ta đi tìm một ngọn đèn. Em nói nó ở sau màn cửa, bị bức tường trắng tinh bao quanh......"

Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai, mang theo sự kiên nhẫn và tỉ mỉ chưa từng dành cho ai khác, nhẹ nhàng dỗ cậu chìm vào giấc ngủ.

Lục Đình lật hết trang này đến trang khác, khi quay đầu sang thì thấy thiếu niên bên cạnh đã ngủ thiếp đi.

Anh đặt sách xuống rồi nghiêng người lặng lẽ nhìn cậu hồi lâu, sau đó đưa tay ấn nhẹ vào trán cậu, tựa như một nụ hôn phớt qua.

"Ngủ ngon nhé......"

Căn phòng lại chìm vào bóng tối lần nữa.

Nhưng anh không hề biết người mình tưởng đã ngủ kia lại âm thầm mở mắt ra trong bóng tối.

Thẩm Kiều cảm thấy mình giống hệt viên thuốc bọc đường, dù bên ngoài có ngọt ngào vô hại cỡ nào thì bên trong vẫn đắng chát.

Cậu chống tay xuống giường rồi âm thầm trở mình, mặt quay vào tường, lưng hơi co lại, dùng tư thế này để làm dịu cơn đau rát ở dạ dày.

Cậu lại buồn nôn.

Nhưng cậu sợ làm phiền Lục Đình nên cố kìm lại.

Nhưng càng kìm nén thì cơn đau dạ dày càng tăng lên, khuấy đảo toàn bộ lục phủ ngũ tạng của cậu.

Thẩm Kiều đưa ngón tay lên môi cắn chặt, nước mắt âm thầm trào ra.

Ngay cả lúc khóc cũng yên tĩnh lạ thường.

Chỉ chốc lát sau, cậu cảm nhận rõ vị máu trong miệng. Cơn đau nhói truyền đến từ ngón tay, chẳng những cậu không nhả ra mà trái lại càng cắn mạnh hơn.

Dường như chỉ có cơn đau điếng người này mới xua được những câu nói liên tục vang lên trong đầu cậu.

"Thẩm Kiều, tôi còn tưởng cậu thanh cao lắm, hóa ra cũng chỉ có thế thôi."

"Biết vậy hôm đó tôi đã chẳng cứu cậu trong hẻm, chẳng phải cậu thích quyến rũ người khác sao? Chẳng phải cậu thích leo lên giường người khác sao? Lẽ ra tôi nên cho cậu toại nguyện......"

"Cậu tưởng mình ngon lắm chắc, ngoài tôi ra ai thèm quan tâm một con quái vật không ra nam cũng chẳng ra nữ như cậu chứ? Nếu biết trước cậu là người như vậy thì tôi thà đem lòng tốt của mình cho chó ăn còn hơn bố thí cho cậu......"

Mọi câu nói cuối cùng hợp thành khuôn mặt dữ tợn của Tạ Lộ Diễn, hắn xé toạc mọi lớp ngụy trang, trút hết mọi lời độc địa mình có thể nghĩ ra lên người cậu.

"Tiện nhân, đồ điếm, biến thái......"

"Thẩm Kiều, cậu chết không yên lành đâu!"

"Thấy chưa, ngay cả nhà họ Thẩm cũng chẳng cần cậu, ngay cả cha mẹ ruột cũng chẳng cần cậu, cậu còn sống làm gì nữa hả?"

Cậu còn sống làm gì?

Mùi máu tanh nồng tràn ngập khoang miệng, Thẩm Kiều đờ đẫn mở mắt ra trong bóng tối.

Đúng vậy, cậu còn sống để làm gì nữa?



Đồng hồ sinh học của Lục Đình rất đúng giờ, cứ đến sáu rưỡi là thức giấc.

Việc đầu tiên sau khi mở mắt ra là nhìn sang bên cạnh, thanh niên co ro ngủ say trên giường, nắng sớm mờ nhạt chiếu vào mặt cậu, hiền hòa như một thiên thần.

Anh mới về nước, công ty vẫn chưa đi vào nề nếp nên ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi. Hôm qua chạy về biệt thự, trong tay anh còn rất nhiều hồ sơ chưa xử lý, trời vừa sáng đã hối hả đến công ty.

Trước khi đi, anh dặn mọi người trong biệt thự chú ý kỹ càng tình trạng của Thẩm Kiều, có gì bất thường phải báo cho mình ngay.

Thẩm Kiều ngủ đến gần mười một giờ sáng mới dậy, bữa sáng biến thành bữa trưa.

Dì bếp thấy cậu xuống lầu thì nhìn sang.

Mùa thu thời tiết trở lạnh, thanh niên mặc áo len vàng nhạt, tóc búi củ tỏi, không còn xanh xao tiều tụy như trước. Sắc mặt hồng hào, đôi môi đỏ tươi, đôi mắt trong veo sáng ngời.

Trong lòng dì bếp trầm trồ thán phục.

Không hổ là Lục tổng, chỉ trong một đêm đã dỗ được người.

Nhìn bộ dạng này không chỉ khỏe mà thậm chí còn quá khỏe ấy chứ.

Hôm nay dì bếp nấu canh sườn và cháo hải sản, sợ cậu nhạt miệng nên xào thêm hai món khai vị.

Thanh niên ngoan ngoãn ăn hết, thậm chí còn chủ động ăn thêm một tô cháo.

Thấy vậy dì bếp vui ra mặt: "Cậu chủ, tôi thấy cậu gầy quá, phải ăn nhiều một chút mới mập mạp trắng trẻo, có sức thì mới khỏe được. Đừng bắt chước mấy cô gái hở chút là ăn kiêng giảm cân, đúng là tự hành xác mà."

"Cháu biết rồi." Thẩm Kiều cười cong mắt, tươi tắn nói: "Sau này cháu sẽ ăn uống đàng hoàng."

Nghe cậu nói vậy, dì bếp mới hoàn toàn yên tâm.

Trời mưa suốt đêm, rốt cuộc đến trưa cũng tạnh, mây mù tan đi, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống.

Dì bếp nhìn mặt trời bên ngoài, sợ cậu ở một mình buồn chán nên đề nghị: "Tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo nhé? Mặc dù trời mưa nhưng sáng nay tôi thấy ngoài vườn mọc ra mấy nụ hoa rồi."

Thẩm Kiều xoa bụng, đồng ý với đề nghị của bà: "Dạ. Để cháu về phòng lấy đồ đã."

Hơn mười phút sau, Thẩm Kiều mới xuống lầu.

Sắc mặt cậu hồng hào hơn, môi cũng đỏ hơn lúc nãy, cứ như vừa được thoa son.

Dì bếp đưa cậu ra khỏi biệt thự rồi đi tới khu vườn phía sau.

Thẩm Kiều cúi đầu xếp chiếc chăn trong tay đắp lên đầu gối.

Vì động tác này, dì bếp không khỏi liếc nhìn tay cậu.

"Cậu chủ, tay cậu bị sao vậy? Sao lại dán băng cá nhân thế?"

"À, cái này......" Thẩm Kiều giơ ngón trỏ lên, vẻ mặt hết sức bình tĩnh: "Sáng nay khui hàng cháu sơ ý cắt trúng tay, không sao đâu ạ."

Cậu thả tay xuống, không muốn nói thêm về chủ đề này nữa mà nhìn sang vườn hoa.

Trong vườn không chỉ trồng hoa hồng mà còn trồng nhiều loại hoa khác, có những loài Thẩm Kiều từng thấy và những loài cậu chưa thấy bao giờ.

Hôm qua trời mưa suốt đêm, khu vườn bốc lên mùi bùn đất, những bông hoa nở rộ đều bị mưa quất tơi tả, chỉ có nụ hoa cuộn chặt đọng nước mưa tỏa sáng lấp lánh dưới nắng.

Ánh mắt Thẩm Kiều dừng lại trên một bông hồng cách đó không xa.

Người làm vườn trong biệt thự đang lom khom cắt tỉa cành lá bị gió thổi gãy, thấy Thẩm Kiều thì lập tức chào hỏi.

"Cậu chủ."

Thẩm Kiều gật đầu: "Cho tôi một bông hồng được không?"

Người làm vườn cầm kéo nói: "Cậu không cần hỏi ý ​​tôi đâu, cậu thích cành nào tôi sẽ cắt cành đó cho cậu."

Thẩm Kiều chỉ vào bông hoa gần nhất: "Bông này ạ."

Người làm vườn nhìn thoáng qua: "Nó vẫn còn là nụ, cậu chắc chứ?"

Thanh niên cười nói: "Không sao, tôi đem về cắm vào bình là được rồi."

Người làm vườn cúi xuống cắt cành hoa cậu muốn, đang định cắt bớt gai thì bị Thẩm Kiều cản lại: "Đừng cắt, cứ đưa cho tôi đi."

"Nhưng......"

"Tôi thấy có gai đẹp hơn nhiều, tôi sẽ cầm cẩn thận mà."

Nghe cậu quả quyết, người làm vườn đành phải đưa cành hồng đầy gai kia cho cậu.

Thanh niên nâng niu cành hồng như đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mình thích.

Cậu đi dạo với dì bếp một lúc lâu, đến khi mặt trời lên cao khiến nắng gắt hơn mới về phòng.

Bình hoa chính là chiếc bình cậu dùng để cắm hoa hồng lần trước, nhưng bông hồng héo khô kia đã bị vứt đi, chỉ còn chiếc bình trơ trọi nằm trên cửa sổ.

Cậu ngồi trước cửa sổ ngắm nghía cành hồng.

Nụ hoa nhỏ màu đỏ thẫm tràn đầy sức sống, chỉ còn chờ mưa đến để bung nở.

Dưới nụ hoa mỏng manh là đám gai tua tủa mọc đầy trên cành hoa bị bàn tay thon dài nắm lấy.

Đầu ngón tay mềm mại của thanh niên lướt qua gai nhọn, cậu cúi đầu xuống, trên mặt không còn nụ cười lúc nãy mà chỉ có đôi mắt sáng đến đáng sợ.

Cuối cùng đầu ngón tay ấn vào gai nhọn.

Tách——

Một bông hoa máu bắn tung tóe trên tấm chăn trắng tinh.