Khi Thẩm Kiều tỉnh lại thì trong phòng tối om, mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, cậu cuộn mình trong chăn ấm sạch sẽ, đầu óc mụ mị vì ngủ, nhưng trong người không còn cảm giác lúc nóng lúc lạnh nữa.
Cậu cầm điện thoại lên xem, đã mười một giờ rưỡi đêm.
Cậu bật đèn rồi xuống giường rót cho mình ly nước, sau đó tìm thấy Lục Đình trong phòng làm việc.
Chẳng biết người đàn ông đã hút bao nhiêu điếu thuốc mà cả phòng mù mịt khói trắng, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi Thẩm Kiều làm cậu khó chịu ho khan.
Tiếng ho thu hút sự chú ý của Lục Đình, anh ngước mắt lên, khi thấy người cạnh cửa thì sửng sốt, theo bản năng dập tắt điếu thuốc trong tay rồi khàn giọng hỏi.
"Sao cậu lại tới đây?"
Thanh niên mặc đồ ở nhà màu kem, tóc đen xõa tung, vẻ mặt ngoan hiền.
"Ngủ dậy muốn xem anh đang làm gì thôi."
Lục Đình vẫy tay gọi cậu: "Tới đây."
Thẩm Kiều ngoan ngoãn đi tới.
"Thấy sao rồi? Hết sốt chưa?" Người đàn ông cúi xuống đặt tay lên trán cậu.
Lòng bàn tay ấm áp khiến trái tim Thẩm Kiều run rẩy, theo bản năng dụi dụi, giọng nói mềm nhũn.
"Hết rồi ạ, đỡ hơn nhiều rồi."
"Ừ."
Lục Đình thu tay lại rồi nói: "Ra ngoài đợi tôi đi, để tôi dọn dẹp đã."
Thẩm Kiều không đi mà ngồi trên xe lăn nhìn anh đổ gạt tàn vào thùng rác: "Lục tiên sinh thích hút thuốc lắm sao?"
Động tác của Lục Đình dừng lại: "Cũng tạm, những lúc căng thẳng sẽ hút vài điếu."
"Có đỡ căng thẳng hơn không ạ?"
Lục Đình cười: "Có thể làm thần kinh tê liệt tạm thời."
Đôi mắt đen của Thẩm Kiều lóe lên: "Lục tiên sinh dạy tôi hút thuốc đi."
Lần này đến lượt Lục Đình im lặng.
Mùi thuốc lá trong phòng làm việc vẫn chưa tan hết, mùi trên người Lục Đình nồng đến nỗi ngay cả anh cũng thấy khó chịu, bỗng chốc anh có ảo giác như mình đang dạy hư trẻ con.
"Sao lại muốn học hút thuốc?"
Thanh niên ngồi cạnh nghe anh hỏi thì vô thức ngồi thẳng lên, hệt như học sinh giỏi đột nhiên bị giáo viên hỏi bài trong lớp.
"Tôi chỉ muốn thử xem nó có vị gì thôi."
Trong giọng nói của cậu lộ vẻ tò mò khiến Lục Đình tưởng cậu thật sự hiếu kỳ. Anh nảy ra ý định trêu chọc Thẩm Kiều, từ từ tiến lại gần, mùi thuốc lá nồng nặc trên người khiến đối phương nhịn không được nhíu mày.
"Muốn học thật à?"
Thẩm Kiều gật đầu.
Thế là Lục Đình cúi người rút một điếu ra khỏi hộp thuốc lá bên cạnh rồi nói khẽ: "Há miệng ra."
Đôi môi ẩm ướt của thanh niên ngoan ngoãn hé ra, từ góc độ của anh có thể thấy răng trắng và đầu lưỡi đỏ hồng lấp ló phía sau.
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông đột nhiên tối đi, trong không khí thoang thoảng một mùi hương quyến rũ.
Lục Đình nhét điếu thuốc trong tay vào miệng Thẩm Kiều, sau đó tự mình bật hộp quẹt. "Được rồi, giờ hút một hơi đi, nhưng nhớ đừng hít khói vào nhé."
Anh vừa dứt lời thì Thẩm Kiều rút điếu thuốc ra rồi cúi đầu ho sặc sụa.
Lục Đình đưa tay vỗ lưng cậu, trong mắt hiện ra ý cười.
"Ngốc quá." Anh nói.
Thẩm Kiều không phục cầm điếu thuốc hút thêm một hơi nữa, nhưng vẫn không tránh khỏi bị sặc.
Khóe mắt thanh niên đỏ như thoa phấn, ủ rũ nói: "Cay quá."
"Cay là đúng rồi." Lục Đình nói, "Cái này đâu phải thứ bé ngoan nên học."
"Nhưng tôi muốn học."
Thẩm Kiều cố chấp lạ thường.
Lục Đình cứ tưởng cậu giở tính bướng bỉnh nên để mặc cậu học.
Sau mấy lần, rốt cuộc cậu cũng học được.
Điếu thuốc dài nhỏ, ngón tay thanh niên cũng vừa mảnh vừa dài, gương mặt thấp thoáng sau làn khói đẹp mê hồn.
Cuối cùng Thẩm Kiều đã hiểu tại sao Lục Đình thích hút thuốc.
Vị cay nồng lan khắp miệng rồi tràn xuống phổi, mang theo cảm giác châm chích làm tê liệt mọi giác quan, khiến cậu vô thức chìm sâu vào đó.
Bả vai Thẩm Kiều chùng xuống, cả người dựa vào xe lăn, vẻ mặt lười biếng.
"Anh thấy không, thì ra xấu đi dễ dàng như vậy."
Cậu nhướng mắt lên, chậm rãi nhả khói về phía Lục Đình rồi phá lên cười trước mặt anh.
Bộ dạng này của cậu hoàn toàn không phải tò mò mà là......
Buông xuôi để mặc mình sa đọa.
Lục Đình rút điếu thuốc ra khỏi miệng cậu, sầm mặt dụi tắt rồi ném vào thùng rác.
"Đừng hút nữa, chúng ta không học được đâu."
"Tại sao?"
Thẩm Kiều vẫn ngồi im không nhúc nhích, điếu thuốc bị rút ra khỏi miệng cũng chẳng làm cậu nảy sinh cảm xúc gì. "Sao không cho tôi học chứ? Anh nhìn đi, tôi học giỏi biết mấy."
Cổ họng Lục Đình nghẹn lại: "Là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên để cậu học. Chúng ta xuống lầu nhé? Dì bếp làm bữa khuya rồi, cậu xem có món nào muốn ăn không?"
"Lục Đình......" Thẩm Kiều đột nhiên chồm tới gần: "Anh có thích em không?"
Đây là lần thứ hai Thẩm Kiều hỏi anh câu này.
Lần trước anh còn có thể thản nhiên đổi chủ đề. Nhưng lần này nhìn khóe mắt ửng đỏ của thanh niên, anh lại không nói nên lời.
Anh chỉ là một người phàm tục, không thể nào dửng dưng trước sắc đẹp.
Có lẽ ngay từ đầu, trong buổi tối vô cùng bình thường ấy, thanh niên cúi đầu ngồi ngược sáng trước mặt anh, mái tóc đen dài được cột lại bằng sợi thun đen, ánh sáng và bóng tối đan xen, đóng khung người trước mắt anh thành một bức tranh cả đời khó quên.
Gió đêm cuối hè đầu thu ùa vào cửa sổ, lướt qua đầu ngón tay trắng nõn của Thẩm Kiều rồi cuốn vào lòng anh.
Cho đến nay......
Vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Trong quá trình sống chung, quả thực tâm tư anh chưa bao giờ trong sáng.
Thế nên giờ phút này đối mặt với câu hỏi của cậu, Lục Đình cảm nhận được sự lúng túng lâu rồi mới có lại.
Nhưng Thẩm Kiều không quan tâm đến câu trả lời của anh. Đối với cậu, chỉ cần anh không phủ nhận đã là câu trả lời tốt nhất.
Cậu kéo tay Lục Đình áp lên mặt mình, đôi môi mềm mại cọ xát lòng bàn tay anh.
"Lục tiên sinh, sao anh lại từ chối em chứ?" Cậu dịu dàng nói, "Em không cần anh chịu trách nhiệm, cũng không cần anh cho em quá nhiều thứ, chỉ cần anh cho em chút xíu tình cảm thôi."
Lục Đình rút tay ra rồi cụp mắt nhìn cậu: "Thẩm Kiều, em xem mình là gì vậy?"
Thẩm Kiều nghiêng đầu, chậm rãi mỉm cười: "Chim hoàng yến? Người tình bé nhỏ? Mèo con chó con? Em không quan tâm."
"Đúng vậy, em không quan tâm." Lục Đình nhìn cậu, "Em tình nguyện làm chim hoàng yến, làm người tình bé nhỏ, làm mèo con chó con, ngay cả em cũng không quan tâm thì ai có thể quan tâm thay em đây? Chẳng lẽ muốn tôi quan tâm thay em sao?"
Thẩm Kiều lặng thinh.
Thấy cậu như vậy, Lục Đình âm thầm thở dài, cuối cùng vẫn mềm lòng.
"Vậy em kể tôi nghe chuyện xảy ra hôm em đến trung tâm thương mại được không?"
Nụ cười của Thẩm Kiều đông cứng trên mặt, hồi lâu sau cậu cụp mắt xuống.
"Lục tiên sinh, em chẳng hiểu anh đang nói gì cả."
Lục Đình nói: "Diễn xuất kém cỏi của em chỉ lừa được những người khác trong biệt thự chứ không lừa được tôi đâu."
Thẩm Kiều lại im lặng.
Lục Đình nhìn cậu, tựa như muốn đọc suy nghĩ trong đầu cậu thông qua ánh mắt: "Em không muốn nói hay là không thể nói?"
Thẩm Kiều quay mặt đi né tránh ánh mắt anh: "Em không muốn nói."
Trẻ con luôn giấu kín mọi ý nghĩ trong lòng, dù người lớn có lo lắng cỡ nào cũng đành bó tay.
Lục Đình cảm thấy từ khi gặp Thẩm Kiều, số lần mình thở dài còn nhiều hơn hai mươi mấy năm qua gộp lại.
"Vậy còn hút thuốc nữa không?"
Thẩm Kiều do dự lắc đầu.
"Vậy còn muốn làm người tình bé nhỏ, làm chim hoàng yến, làm mèo con chó con nữa không?"
Thanh niên cắn môi, rốt cuộc cũng thấy ngượng ngùng.
"Không...... Không ạ."
"Vậy còn ăn khuya nữa không?"
Thẩm Kiều: "......"
"Ăn......"
Lục Đình toại nguyện đưa cậu xuống lầu ăn khuya.
Ngoài trời vẫn còn mưa, thời tiết trở lạnh nhưng biệt thự có hệ thống sưởi âm sàn nên rất ấm.
Thanh niên ngồi cạnh bàn ăn, một tay ôm bát, tay kia cầm thìa, cúi đầu chậm rãi ăn hoành thánh.
Tay nghề nấu ăn của dì bếp rất cao, hoành thánh vỏ mỏng nhân đầy, khi nấu chín trở nên trong suốt, có thể thấy rõ nhân bên trong, viên nào viên nấy tròn căng, cắn một miếng làm dạ dày cũng ấm theo.
Thẩm Kiều ăn nửa bát, nửa còn lại ăn không vô.
Cậu bưng bát nhìn người đàn ông đối diện với vẻ do dự.
Lục Đình nuốt viên hoành thánh cuối cùng rồi ngẩng đầu nhìn cậu: "Ăn không hết à?"
Thẩm Kiều ngượng ngùng gật đầu.
Người đàn ông vẫn chưa thay vest ra, chẳng biết cà vạt đã bị anh ném đi đâu, sơ mi trắng để hở hai nút trên cùng, lộ ra vùng ngực như ẩn như hiện.
Anh đưa tay sang, thản nhiên cầm lấy nửa bát hoành thánh còn thừa của cậu ăn hết.
Thấy anh làm vậy, Thẩm Kiều kêu lên: "Lục tiên sinh, cái đó em ăn rồi mà, sao anh lại......"
"Nếu có thể thì đừng lãng phí."
Đạo lý này Thẩm Kiều cũng hiểu, nhưng không ngờ người nói với mình câu này lại là Lục Đình.
Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, người đàn ông nhướng mày hỏi: "Sao, tôi không được ăn à?"
"Em không có ý đó, em chỉ cảm thấy người như anh không nên làm mấy chuyện thế này thôi."
Trước kia ở nhà họ Thẩm, mặc dù Thẩm Thu Hòa làm ăn thất bát nhưng đồ ăn còn dư tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên bàn lần thứ hai.
"Vậy em nghĩ tôi nên thế nào?" Lục Đình nói, "Xa hoa lãng phí, tiêu tiền như nước à?"
Thẩm Kiều cười ngượng.
Lục Đình nuốt viên hoành thánh cuối cùng rồi bảo dì bếp thu dọn bát đũa.
"Có lẽ tôi không giống các đại gia khác, ngày xưa tôi cũng nghèo lắm."
Nghèo đến mức phải giành ăn với cả chó hoang ngoài đường.
Thẩm Kiều chợt nhớ lại chuyện hôm đó Lục Đình kể trên xe, anh nói chân mình từng bị người khác đánh gãy.
Cậu muốn hỏi anh trước kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi. Còn đang do dự thì người đàn ông đã đẩy cậu lên lầu hai.
"Ăn khuya xong rồi, giờ về ngủ nhé?"
Thấy anh đưa mình đến trước cửa phòng, Thẩm Kiều nhịn không được đưa tay kéo áo người đàn ông.
"Lục Đình, em ngủ với anh được không?"
Lục Đình cụp mắt nhìn cậu.
Anh trông thấy nỗi khao khát vô tình lộ ra trong mắt cậu, khi chờ anh trả lời, môi cậu hé mở như đang âm thầm mời gọi.
Người đàn ông nhắm mắt lại, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
"Được."
Anh nói.