Đoán Thiên Tôn Giả, Mèo Con Chờ Ngươi

Chương 10



Còn có một vị sư huynh tên là Lạc Phong, người có vẻ ngoài thư sinh, yếu ớt, nhưng thực chất lại là một kẻ ham tiền. Hắn thường xuyên tìm cách "đánh hơi" những món đồ quý hiếm, rồi tìm cách bán chúng với giá cắt cổ. Khi Mạc Thiên Liêu xuất hiện, Lạc Phong lập tức nhìn thấy một "con mồi" béo bở. Hắn liên tục tìm cách tiếp cận Mạc Thiên Liêu, gợi ý hắn "đầu tư" vào các dự án kinh doanh của mình.

Mạc Thiên Liêu phì cười. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một tông môn chính phái lớn nhất lại có thể tập hợp nhiều nhân vật "kỳ lạ" đến vậy. Nhưng chính sự "kỳ lạ" đó lại khiến Ốc Vân Tông trở nên thú vị hơn, đáng yêu hơn. Hắn cảm thấy mình đã tìm được một nơi thực sự thuộc về.

Một ngày nọ, khi Mạc Thiên Liêu đang giúp sư phụ tổ tưới rau, Thanh Đồng chợt xuất hiện, vẫn là hình dạng mèo con, nhảy tót lên vai hắn.

"Mèo con, có chuyện gì vậy?" Mạc Thiên Liêu hỏi.

Bé mèo nhỏ khẽ dụi đầu vào má hắn, rồi "meo meo" vài tiếng, như đang nói điều gì đó.

Mạc Thiên Liêu lắng nghe, rồi đột nhiên bật cười. "Mèo con muốn đi săn chuột sao? Được thôi, đồ nhi sẽ đi cùng mèo con!"

Sư phụ tổ nghe thấy vậy, khẽ lắc đầu, cười tủm tỉm. "Thanh Đồng à, con bé này lúc nào cũng vậy. Chỉ thích đi săn chuột thôi."

Mạc Thiên Liêu không nói gì, chỉ mỉm cười. Hắn biết Thanh Đồng không phải chỉ thích săn chuột. Y chỉ muốn có thời gian riêng tư với hắn, để hắn có thể chăm sóc y, sủng y. Và hắn, Mạc Thiên Liêu, người nguyện làm con sen suốt đời, đương nhiên sẽ chiều theo mọi ý muốn của "mèo con".

Thế là, Mạc Thiên Liêu lại cùng Thanh Đồng (trong hình dạng mèo con) đi vào rừng sâu. Hắn không còn là đại sư luyện khí ma đạo oai phong lẫm liệt nữa. Hắn chỉ là một "con sen" trung thành, đi theo "mèo con" của mình, tận hưởng cuộc sống bình dị nhưng đầy hạnh phúc.

Trong rừng sâu, bé mèo nhỏ nhanh nhẹn nhảy nhót giữa các lùm cây, đôi mắt xanh biếc lấp lánh quan sát mọi chuyển động xung quanh. Mạc Thiên Liêu đi theo sau, tay cầm một cành cây nhỏ, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ vào bụi cây để dọa lũ chuột. Hắn cảm thấy mình như đang trở về tuổi thơ, những tháng ngày vô tư lự, không lo âu, không phiền muộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bé mèo nhỏ bỗng dừng lại, đôi tai vểnh lên, mắt nhìn chằm chằm vào một bụi cây rậm rạp. Rồi, nó nhẹ nhàng rón rén bước đến, thân hình uyển chuyển như một bóng ma. Mạc Thiên Liêu nín thở theo dõi. Hắn biết, khoảnh khắc quan trọng nhất đã đến.

"Phập!" Bé mèo nhỏ vồ lấy một con chuột đang định bỏ chạy, nhanh như chớp. Nó c.ắ.n phập vào gáy con chuột, rồi ngẩng đầu lên nhìn Mạc Thiên Liêu, đôi mắt xanh biếc ánh lên vẻ tự hào.

Mạc Thiên Liêu bật cười. "Giỏi lắm, mèo con! Em thật là lợi hại!"

Bé mèo nhỏ khẽ "meo meo" vài tiếng, rồi thả con chuột xuống chân hắn. "Meo meo."

"Em muốn đồ nhi ăn sao?" Mạc Thiên Liêu hỏi, hơi ngạc nhiên.

Bé mèo nhỏ gật đầu. "Meo."

Mạc Thiên Liêu dở khóc dở cười. Hắn là một con người, sao có thể ăn chuột sống được? Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của bé mèo, hắn lại không nỡ từ chối.

"Được rồi, được rồi." Mạc Thiên Liêu đành phải giả vờ ăn. Hắn cầm lấy con chuột, giả vờ c.ắ.n một miếng, rồi lại lén lút ném nó vào bụi cây.

Bé mèo nhỏ không hề nghi ngờ, nó chỉ khẽ dụi đầu vào chân hắn, rồi tiếp tục đi săn những con chuột khác. Mạc Thiên Liêu lắc đầu, mỉm cười. Hắn biết, cuộc sống của hắn từ giờ trở đi sẽ luôn đầy ắp những điều bất ngờ và hài hước như thế này. Nhưng hắn không hề hối hận. Vì hắn có mèo con của mình, có Thanh Đồng chân nhân của hắn. Và đó là điều quan trọng nhất.