Đoán Thiên Tôn Giả, Mèo Con Chờ Ngươi

Chương 11: Thần Khí "Khẩu Nghiệp" Thái Thủy



Thời gian trôi đi nhanh chóng tại Ốc Vân Tông. Mạc Thiên Liêu dần quen với cuộc sống "con sen" và "thành viên gánh xiếc" của mình. Hắn vẫn miệt mài tu luyện để khôi phục tu vi, nhưng giờ đây động lực của hắn không chỉ là sức mạnh, mà còn là để có thể bảo vệ và sủng ái "mèo con" một cách trọn vẹn nhất.

Một buổi chiều nọ, khi Mạc Thiên Liêu đang ngồi dưới gốc trúc tĩnh tâm, Thanh Đồng chân nhân xuất hiện, trên tay y là một khối đá đen xì, to bằng nắm tay, trông có vẻ bình thường nhưng lại tỏa ra một luồng linh khí cực kỳ mạnh mẽ.

"Mạc Thiên Liêu, ngươi xem đây là cái gì?" Thanh Đồng hỏi, đôi mắt xanh biếc nhìn hắn đầy ẩn ý.

Mạc Thiên Liêu mở mắt, nhìn chằm chằm vào khối đá. Vừa chạm vào, một luồng ký ức xa xưa chợt ùa về. Hắn cảm thấy một sự liên kết kỳ lạ với nó, như thể đã từng quen thuộc từ rất lâu rồi.

"Đây là… linh thạch?" Mạc Thiên Liêu ngập ngừng.

Thanh Đồng khẽ lắc đầu, nụ cười tinh quái nở trên môi. "Ngươi không nhận ra nó sao? Ngươi từng vì nó mà suýt mất mạng đấy."

Mạc Thiên Liêu chấn động. "Thái Thủy?" Hắn thốt lên, giọng điệu đầy kinh ngạc. Đây chính là nguyên liệu kỳ dị mà hắn đã dùng để luyện chế thanh thần khí hủy thiên diệt địa năm xưa! Cái thứ đã khiến hắn bị chính ma lưỡng đạo vây g.i.ế.c!

Thanh Đồng gật đầu. "Đúng vậy. Sau ba trăm năm ngươi c.h.ế.t đi, linh trí của Thái Thủy đã lưu lạc phố phường. Ta phải tốn rất nhiều công sức mới tìm lại được nó."

Mạc Thiên Liêu cảm thấy nghẹn ngào. Hắn không ngờ rằng Thanh Đồng lại vì hắn mà làm nhiều điều đến vậy. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy khối đá. Một luồng linh lực mạnh mẽ truyền vào cơ thể hắn, khiến tu vi của hắn có dấu hiệu đột phá.

"Mèo con, cảm ơn người." Mạc Thiên Liêu thì thầm, giọng điệu đầy xúc động.

Thanh Đồng khẽ bĩu môi. "Ngươi đừng nghĩ ta làm tất cả vì ngươi. Ta chỉ là… muốn có một thanh thần khí thật tốt để ngươi có thể làm bàn cào cho ta thôi."

Mạc Thiên Liêu bật cười khúc khích. "Dạ, nguyện làm bàn cào cho mèo con! Đồ nhi sẽ luyện chế Thái Thủy thành thanh thần khí tốt nhất thế gian!"

Thế là, Mạc Thiên Liêu bắt tay vào việc luyện chế Thái Thủy. Với kinh nghiệm luyện khí từ kiếp trước, cộng thêm linh lực dồi dào của Bất Tẫn mộc và sự hỗ trợ của Thanh Đồng, quá trình luyện chế diễn ra vô cùng thuận lợi. Hắn không cần phải lo lắng về việc nguyên liệu không đủ, hay bị kẻ nào đó cướp đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày luyện chế Thái Thủy thành công, thiên tượng lại một lần nữa nổi lên. Nhưng lần này, không còn là những tia sét đ.á.n.h xuống, những cơn bão tố cuồng nộ, mà là những đám mây ngũ sắc rực rỡ, những tiếng nhạc tiên vang vọng khắp bầu trời. Thanh thần khí Thái Thủy, sau ba trăm năm, cuối cùng cũng đã được hoàn thành.

Thái Thủy không có hình dạng cố định. Nó có thể biến thành bất cứ thứ gì mà Mạc Thiên Liêu muốn. Một thanh kiếm sắc bén, một cây quạt thanh nhã, một sợi dây chuyền tinh xảo, thậm chí là một… cây gậy tự sướng! Nhưng điều đặc biệt nhất của Thái Thủy không phải là khả năng biến hình, mà là… nó có thể nói chuyện!

"Đậu xanh rau má! Cuối cùng cũng được giải thoát rồi! Ta đã phải chịu đựng cái cảnh bị giam cầm trong khối đá đen xì này suốt ba trăm năm, đã thế còn bị thằng cha nào đó cầm đi đ.á.n.h lộn, đã thế còn bị thằng cha nào đó dùng để… cạo râu! Ta nói cho ngươi biết, ta không phải là d.a.o cạo râu đâu nhé!"

Giọng nói của Thái Thủy vang lên, tràn đầy sự oán hận và… chợ búa. Mạc Thiên Liêu và Thanh Đồng đều đứng hình. Cả hai đều không ngờ rằng linh trí của Thái Thủy sau ba trăm năm lưu lạc phố phường lại trở nên… "khẩu nghiệp" đến vậy.

"Ngươi… ngươi là Thái Thủy?" Mạc Thiên Liêu lắp bắp hỏi.

"Đương nhiên là ta rồi! Ngươi nghĩ ta là ai? Một cục đá vô tri sao? Ta nói cho ngươi biết, ta là thần khí Thái Thủy, là linh hồn của trời đất, là… là cái thứ đã khiến ngươi suýt c.h.ế.t đấy!" Thái Thủy gào lên, giọng điệu đầy phẫn nộ. "Ta nói cho ngươi biết, ngươi mà không đối xử tốt với ta, ta sẽ không ngần ngại biến ngươi thành một cục phân đâu!"

Mạc Thiên Liêu và Thanh Đồng nhìn nhau, dở khóc dở cười. Thần khí "khẩu nghiệp" này, chắc chắn sẽ mang lại rất nhiều tiếng cười cho cuộc sống của họ.

"Thái Thủy, ngươi có ích lợi gì không?" Thanh Đồng hỏi, giọng điệu bình thản.

"Ích lợi á? Ta nói cho ngươi biết, ta có thể thay đổi hình dạng, có thể tấn công kẻ thù, có thể bảo vệ chủ nhân, có thể… à mà thôi, ngươi cứ từ từ khám phá đi. Ta còn nhiều công dụng mà ngươi không ngờ tới đâu!" Thái Thủy đáp, giọng điệu đầy tự hào.

Mạc Thiên Liêu bật cười. "Được rồi, được rồi. Vậy thì từ giờ trở đi, ngươi hãy đi theo ta. Ta sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa."

"Hừm." Thái Thủy khẽ hừ lạnh một tiếng. "Ngươi nói hay lắm. Nhưng nếu ngươi dám làm ta thất vọng, ta sẽ không ngần ngại biến ngươi thành một cục phân đâu!"

Mạc Thiên Liêu và Thanh Đồng không nói gì, chỉ mỉm cười. Thần khí "khẩu nghiệp" này, chắc chắn sẽ là một người bạn đồng hành thú vị trong hành trình sắp tới của họ.

Thái Thủy cũng nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống "gánh xiếc" của Ốc Vân Tông. Nó thường xuyên tranh cãi với Mạc Thiên Liêu, c.h.ử.i bới đủ thứ trên đời, nhưng đôi khi cũng đưa ra những lời khuyên hữu ích một cách bất ngờ. Nó cũng rất "nể" Thanh Đồng, vì y là "mèo con" của Mạc Thiên Liêu, và cũng là người đã tìm lại nó.