Buổi trưa, bé mèo sẽ rúc vào áo hắn ngủ, tiếng gáy nho nhỏ đều đặn như một bản nhạc ru êm ái. Buổi tối, nó sẽ leo lên n.g.ự.c hắn, cuộn tròn lại mà ngủ. Cuộc sống của tên cuồng mèo như thế này, quả thực là hạnh phúc quá chừng. Mạc Thiên Liêu cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy. Những gì hắn trải qua trong ba trăm năm cô độc, những nỗi đau đớn khi tái sinh, tất cả đều tan biến như sương khói trước sự hiện diện của bé mèo nhỏ.
Hắn không còn quan tâm đến việc tu luyện nhanh chóng để khôi phục tu vi, không còn bận tâm đến việc tìm hiểu về Ốc Vân Tông hay những bí ẩn của giới tu chân. Mục đích duy nhất của hắn bây giờ là chăm sóc mèo con thật tốt, đảm bảo nó luôn được ăn ngon, ngủ kỹ, và không bao giờ phải chịu bất kỳ sự nguy hiểm nào.
"Đúng là cuộc sống mơ ước của một kẻ cuồng mèo mà!" Mạc Thiên Liêu khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của bé mèo, nở một nụ cười mãn nguyện.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc này cũng không kéo dài được bao lâu. Một ngày nọ, khi Mạc Thiên Liêu đang ngồi nướng cá cho mèo con, Thanh Đồng chân nhân bất ngờ xuất hiện. Y đứng đó, im lặng quan sát Mạc Thiên Liêu và bé mèo, đôi mắt xanh biếc ánh lên một tia nhìn khó hiểu.
"Đồ nhi, ta thấy con rất có duyên với linh thú." Thanh Đồng chân nhân khẽ nói, phá vỡ sự im lặng.
Mạc Thiên Liêu giật mình, vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ. "Sư tôn! Người đến khi nào vậy ạ?"
"Vừa mới đến." Thanh Đồng chân nhân đáp. "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Đồ nhi đang nướng cá cho mèo con ạ." Mạc Thiên Liêu đáp, nhẹ nhàng ôm bé mèo vào lòng, như thể sợ sư tôn sẽ làm hại nó.
Thanh Đồng chân nhân khẽ nhướng mày. "Mèo con? Ngươi gọi nó là mèo con?"
"Dạ vâng. Đây là mèo con của đồ nhi, bị lạc mất từ kiếp trước. May mắn thay, giờ đây đồ nhi đã tìm lại được nó." Mạc Thiên Liêu nở một nụ cười rạng rỡ, tự hào giới thiệu bé mèo.
Thanh Đồng chân nhân im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. "Ngươi… vẫn còn ngốc như ngày nào."
Mạc Thiên Liêu ngơ ngác. "Sư tôn nói gì ạ?"
Thanh Đồng chân nhân không trả lời, y chỉ đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu bé mèo. Bé mèo không hề tỏ ra sợ hãi, mà còn dụi dụi đầu vào tay y, cất tiếng "meo meo" đầy nũng nịu. Mạc Thiên Liêu thấy vậy thì hơi khó chịu. Mèo con của hắn sao lại thân thiết với sư tôn đến vậy? Chẳng lẽ y cũng là một kẻ cuồng mèo?
Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu Mạc Thiên Liêu. Không thể nào… Không thể nào…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sư tôn, người… người có phải là mèo không ạ?" Mạc Thiên Liêu lắp bắp hỏi.
Thanh Đồng chân nhân khẽ mỉm cười, nụ cười ấy đẹp đến mức khiến cảnh vật xung quanh như lu mờ. "Ngươi nói xem?"
Trong khoảnh khắc đó, Mạc Thiên Liêu bỗng nhận ra sự thật kinh hoàng. Đôi mắt xanh biếc của Thanh Đồng chân nhân, mái tóc trắng như tuyết, vẻ đẹp thoát tục, và cả cái cách y vuốt ve mèo con… tất cả đều khớp với hình ảnh một linh thú đã hóa thành hình người!
Và quan trọng hơn cả, hắn nhớ lại câu nói của sư tôn khi bái sư: "Bàn cào của bổn tọa, đã về."
Trời đất quay cuồng. Hắn, Mạc Thiên Liêu, đại sư luyện khí ma đạo, thần mộc Bất Tẫn, hóa ra lại là… bàn cào của mèo con! Và mèo con của hắn, bé mèo trắng nhỏ nhắn đáng yêu, hóa ra lại là sư tôn của hắn, Thanh Đồng chân nhân, một mỹ nhân lạnh lùng như hoa như ngọc!
"Hu hu hu… nguyện làm con sen suốt đời!" Mạc Thiên Liêu thốt lên, ôm chặt lấy bé mèo trong vòng tay. Hắn không thể tin được sự thật trớ trêu này. Từ một kẻ cuồng mèo, hắn đã trở thành con sen chính hiệu của mèo!
Thanh Đồng chân nhân khẽ bật cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc. Y đưa tay véo nhẹ má Mạc Thiên Liêu. "Ngốc tử."
Mạc Thiên Liêu vẫn còn choáng váng. Hắn nhìn Thanh Đồng chân nhân, nhìn bé mèo, rồi lại nhìn Thanh Đồng chân nhân. Cả hai hình ảnh ấy cứ chồng chéo lên nhau, khiến hắn không biết đâu là thật, đâu là mơ.
"Vậy… vậy sư tôn chính là mèo con của đồ nhi?" Mạc Thiên Liêu hỏi lại, giọng điệu vẫn còn đầy nghi hoặc.
Thanh Đồng chân nhân gật đầu. "Ngươi gọi ta là mèo con, thì ta chính là mèo con."
Mạc Thiên Liêu ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái trong phòng của Thanh Đồng chân nhân. Bên cạnh hắn, bé mèo trắng nhỏ đang cuộn tròn ngủ ngon lành. Mạc Thiên Liêu khẽ chạm vào bộ lông mềm mại của nó, cảm giác hạnh phúc lại trỗi dậy. Dù có là bàn cào, dù có là con sen, hắn vẫn vui vẻ chấp nhận, miễn là mèo con của hắn vẫn ở bên cạnh.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu rọi qua rèm trúc, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên sàn nhà. Một khởi đầu mới, một cuộc sống mới, với mèo con bên cạnh. Mạc Thiên Liêu khẽ mỉm cười.
Từ bây giờ, mục tiêu của hắn không chỉ là tìm mèo, mà còn là… sủng mèo! Sủng đến mức khiến cả giới tu chân phải ghen tỵ!