Mạc Thiên Liêu tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn ong ong như vừa bị một đạo sét đ.á.n.h trúng. Ánh nắng ban mai rọi qua khe cửa sổ, đậu trên chiếc giường êm ái, nơi hắn đang nằm. Bên cạnh hắn, bé mèo trắng nhỏ cuộn tròn thành một cục bông tuyết, tiếng gáy nhè nhẹ đều đặn. Cảm giác ấm áp, mềm mại từ bộ lông của nó khiến hắn có chút hoài nghi liệu những gì vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ.
Nhưng rồi, hình ảnh Thanh Đồng chân nhân với nụ cười ẩn ý và câu nói "Bàn cào của bổn tọa, đã về" lại hiện rõ mồn một trong tâm trí. Mạc Thiên Liêu khẽ rên rỉ. Không, không phải mơ! Tất cả đều là sự thật! Mèo con của hắn, bé mèo trắng mà hắn yêu thương hơn cả mạng sống, hóa ra lại là sư tôn của hắn, Thanh Đồng chân nhân, một vị cường giả mà ngay cả các trưởng lão khác cũng phải nể trọng!
Hắn, Mạc Thiên Liêu, đại sư luyện khí ma đạo kiếp trước, người từng khiến chính tà lưỡng đạo phải run sợ, giờ đây lại là "bàn cào" và "con sen" chính hiệu của một bé mèo! Nghĩ đến đây, Mạc Thiên Liêu vừa muốn khóc vừa muốn cười. Nước mắt lưng tròng vì cảm động khi tìm lại được mèo con, lại vừa muốn đập đầu vào gối vì cái thân phận trớ trêu này.
Bé mèo nhỏ chợt cựa mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng đôi mắt xanh biếc ngái ngủ. "Meo?" Nó khẽ gọi, giọng điệu như đang hỏi hắn có chuyện gì.
Mạc Thiên Liêu bật cười khúc khích. Dù có là Thanh Đồng chân nhân cao ngạo lạnh lùng đến đâu, khi hóa về nguyên hình, nó vẫn chỉ là một bé mèo con đáng yêu, tinh nghịch. Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. "Mèo con, em... em thật sự là sư tôn của ta sao?"
Bé mèo nhỏ khẽ dụi đầu vào lòng bàn tay hắn, như một lời khẳng định. "Meo meo."
"Vậy thì… kiếp trước ta gọi em là mèo con, em có giận không?"
"Meo." Bé mèo nhỏ l.i.ế.m nhẹ vào ngón tay hắn.
"Ta ôm em ngủ, ta nướng cá cho em ăn, ta… ta còn tắm cho em nữa!" Mạc Thiên Liêu chợt đỏ mặt. Nhớ lại cảnh hắn nâng niu bé mèo trong bồn nước ấm, cẩn thận kỳ cọ từng sợi lông, hắn chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.
Bé mèo nhỏ dường như hiểu được tâm trạng của hắn, nó khẽ bật cười, tiếng "meo meo" nghe có vẻ tinh quái. Rồi, một làn khói trắng mỏng manh bốc lên, bé mèo con dần biến mất, thay vào đó là hình ảnh Thanh Đồng chân nhân với mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt xanh biếc nhìn hắn đầy ý cười. Y vẫn đang nằm trên giường, chỉ khác là không còn hình dạng mèo con nữa.
Mạc Thiên Liêu lập tức bật dậy, ngồi thẳng lưng. "Sư… Sư tôn!"
Thanh Đồng chân nhân khẽ nhướng mày. "Sao vậy? Vừa mới nhận ra thân phận của ta mà đã sợ ta đến vậy sao?"
"Không phải sợ!" Mạc Thiên Liêu vội vàng xua tay. "Đồ nhi chỉ là… bất ngờ quá thôi. Ai mà ngờ được mèo con của mình lại là sư tôn chứ!" Hắn ngừng lại, rồi lại lẩm bẩm: "Mà sư tôn là mèo con, vậy là đồ nhi được sủng sư tôn rồi. Hu hu hu, nguyện làm con sen suốt đời!"
Thanh Đồng chân nhân bật cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc. Y ngồi dậy, mái tóc trắng như mây xõa xuống bờ vai. "Ngươi vẫn là Mạc Thiên Liêu, vẫn là đồ nhi của ta. Còn ta… vẫn là mèo con của ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mạc Thiên Liêu cảm thấy trái tim mình mềm nhũn ra. "Sư tôn nói thật sao?"
"Ngươi nghĩ ta nói đùa?" Thanh Đồng chân nhân khẽ trừng mắt. "Ngươi là người duy nhất dám gọi ta là 'mèo con' mà không bị ta tát bay đấy."
Mạc Thiên Liêu lại đỏ mặt. Hắn nhớ lại tuồng kịch nhỏ trong văn án:
Mạc Thiên Liêu: Em vốn là mèo của ta, ôm một chút thì có làm sao!
Sư tôn: [ Yên lặng xòe móng vuốt ]
Mạc Thiên Liêu: A ha ha, đồ nhi sùng kính sư tôn, tình như nước sông cuồn cuộn, thật sự không đành lòng để sư tôn một mình lên đường.
Sư tôn: [ giơ vuốt, tát bay ]
Chuyện này mà xảy ra thật thì hắn c.h.ế.t chắc!
"Vậy sư tôn… người là thần thú Bạch Hổ sao?" Mạc Thiên Liêu hỏi, mắt sáng rực.
Thanh Đồng chân nhân khẽ gật đầu. "Là Bạch Hổ. Nhưng ta thích ngươi gọi ta là mèo con hơn."
"Dạ! Mèo con!" Mạc Thiên Liêu lập tức đổi xưng hô, giọng điệu đầy vui vẻ. Hắn chợt nhớ ra một điều. "Vậy những cuốn sách nướng cá, và cả việc người bảo ta vào rừng nướng cá… là vì người muốn ăn cá nướng sao?"
Thanh Đồng chân nhân nhướn mày. "Ngươi nghĩ ta chỉ vì muốn ăn cá nướng mà lại bày ra cái trò đó?" Y khẽ bĩu môi. "Ngươi biến mất ba trăm năm, ta phải tự mình học cách nướng cá. Đến khi ngươi trở lại, ta đương nhiên phải để ngươi làm lại việc đó."
Mạc Thiên Liêu nghe vậy thì cảm thấy vừa thương vừa buồn cười. "Vậy là… đồ nhi đã để mèo con của mình phải chịu khổ rồi."