Thường ngày các cháu trong nhà nghe ông kể những chuyện này đều đã ngán tận cổ.
Thế nhưng hôm nay lại may mắn gặp được một đứa trẻ thích nghe, cái sự phấn khích của Hầu gia khỏi phải nói.
Ông nắm lấy tay Liễu Thanh Nghiên, kể hết những trận chiến lớn nhỏ, từng việc từng việc một, kể đến mức không thể ngừng lại.
Liễu Nhị công tử đứng một bên nhìn thấy dáng vẻ của lão gia tử, trong lòng hiểu rõ, muốn đợi ông kể xong, e là còn lâu.
Nhưng thấy lão gia tử kể chuyện vui vẻ, Liễu cô nương cũng nghe đến mê mẩn, y bèn rón rén lui ra ngoài.
Y gọi quản gia lại, thấp giọng dặn dò: “Phùng quản gia, ngươi đi nói với phòng bếp, làm một bàn tiệc lớn thịnh soạn, chuẩn bị theo tiêu chuẩn cao nhất của phủ. Vị Liễu cô nương này, nàng là ân nhân cứu mạng của tôn nữ ta, lại càng là phúc tinh của bách tính Đại Tề ta! Sau này, phàm là chuyện liên quan đến Liễu Thanh Nghiên cô nương, hoặc có người nhà nàng đến, ngươi nhất định phải lập tức mời người vào phủ, nhanh chóng bẩm báo chủ tử, tuyệt đối không được có chút chậm trễ nào.”
Bên này lão gia tử kể càng thêm hăng say, Liễu Thanh Nghiên nghe đến mức mắt cũng không nỡ chớp lấy một cái.
Ông lão cả đời nam chinh bắc chiến, vì quốc gia mà đầu rơi m.á.u chảy, thật sự khiến người ta từ tận đáy lòng kính phục.
Mỗi khi nghe đến đoạn gay cấn hào hùng, Liễu Thanh Nghiên không nhịn được vỗ tay reo hò, tiếng vỗ tay trong trẻo đó như tiếp thêm sức sống cho lão gia tử.
Ông càng nhìn Liễu Thanh Nghiên càng vui vẻ, hai người cứ thế ngươi một lời ta một lời, trò chuyện đến mức sôi nổi vô cùng, bất tri bất giác, mặt trời đã lặng lẽ ngả về tây.
Lúc này, cơm nước trong phủ đã chuẩn bị tươm tất, Liễu Nhị công tử bước vào, cười nói: “Phụ thân, Liễu cô nương, cơm nước đều đã sẵn sàng, hay là chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện?”
Liễu Thanh Nghiên lúc này mới như tỉnh mộng, ngẩng đầu nhìn trời, ôi chao, trời đã tối thế này rồi, nàng không khỏi có chút ngại ngùng, má ửng hồng: “Nghe Hầu gia kể chuyện quá nhập tâm, nhất thời lại quên cả giờ giấc, thật là không phải.”
Lão gia tử ha ha cười lớn, xua tay: “Đều là do lão già ta đây, một khi đã nói chuyện là không có hồi kết, đi thôi, cùng lão già ta đây đi ăn cơm.”
Liễu Thanh Nghiên không thể từ chối, đành đi cùng đến nhà ăn.
Sân của Hầu phủ rất lớn, nhà ăn lại càng rộng rãi sang trọng.
Trong nhà ăn, người lớn trẻ nhỏ tề tựu đông đủ.
Liễu Nhị công tử vội vàng bắt đầu giới thiệu từng người: “Vị cô nương này chính là Liễu Thanh Nghiên, nhờ có nàng, đã cứu mạng Chiêu Ninh đó.”
Tiếp đó, Liễu Nhị công tử lại sinh động kể hết chuyện Liễu Thanh Nghiên phát hiện ra nông sản cao sản rồi hiến cho triều đình, cùng với những món ăn mới lạ ngon miệng nàng mang đến.
Mọi người nghe xong, ánh mắt nhìn Liễu Thanh Nghiên không khỏi thêm vài phần kính phục.
Liễu Nhị công tử tiếp tục giới thiệu: “Liễu cô nương, vị này là đại ca ta, vị này là đại tẩu ta, vị này là phu nhân của ta…”
Liễu Thanh Nghiên nghe lời, từng người một cười chào hỏi, hành lễ.
Gà Mái Leo Núi
Nàng vốn là một cô gái thôn quê, không hề hiểu biết gì về những lễ nghi phiền phức trong Hầu phủ, may mắn là mọi người cũng không chấp nhặt với nàng.
Liễu Đại công tử với thân phận Binh bộ Lang trung, quan phẩm chính tứ phẩm, thoạt nhìn đã thấy vẻ trầm ổn, tháo vát.
Đại phu nhân và Nhị phu nhân thì đều là những tiểu thư khuê các ôn nhu, đoan trang, từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh nhã.
Đại công tử bốn mươi hai tuổi, Nhị công tử ba mươi mốt tuổi, khoảng cách tuổi tác khá lớn.
Một hồi giới thiệu xong xuôi, mọi người lại hàn huyên một lát, sau đó mới lần lượt ngồi vào chỗ.
Lão gia tử đặc biệt để Liễu Thanh Nghiên ngồi cạnh mình, ban đầu Nhị phu nhân định bảo Liễu Thanh Nghiên đến bàn nữ quyến dùng bữa.
Nhưng lão gia tử lại xua tay, nói: “Nha đầu Liễu không phải là người câu nệ tiểu tiết, đừng nói gì đến chuyện nam nữ có biệt gì đó nữa, cứ ngồi cạnh ta, ta rất thích nha đầu này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên bàn ăn, bày biện ngô và khoai lang do Liễu Thanh Nghiên mang đến. Chúng nhân chưa từng thấy những món lạ này, ai nấy đều tò mò cầm ngô và khoai lang lên nếm thử.
Một miếng vào, hương vị ngọt ngào lập tức lan tỏa trong khoang miệng, khiến ai nấy đều ăn ngon miệng không thôi.
Bàn ăn của lão gia tử, trừ Liễu Thanh Nghiên ra, toàn bộ đều là nam nhân.
Con trai trưởng của Liễu đại công tử đã hai mươi mốt tuổi, sớm đã thành gia lập thất, chỉ là chưa có con cái. Con trai thứ mười tám, nhi tử út mười sáu.
Liễu nhị công tử có hai người nhi tử, con cả vừa tròn tám tuổi, kháu khỉnh lanh lợi; con thứ sáu tuổi, cũng hoạt bát đáng yêu.
Chỉ là trong nhà toàn nhi tử, đến bóng dáng một bé gái cũng không có.
Lão gia tử trong lòng khát khao có một đứa tôn nữ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng nguyện vọng này vẫn chưa thành hiện thực.
Mấy năm trước, lão thái thái trong nhà qua đời vì bệnh. Lão gia tử tuy có một thân võ nghệ cao cường, nhưng con cháu lại không ai có hứng thú luyện võ.
Liễu đại công tử lúc nhỏ bị lão gia tử ép học chút võ công, nhưng cũng chỉ đạt trình độ nửa vời, học được chút da lông.
Còn Liễu nhị công tử thì lại đặc biệt yêu thích việc kinh doanh.
Những chuyện này đều là lão gia tử luyên thuyên kể cho Liễu Thanh Nghiên nghe.
Ấy thế mà, trên bàn ăn, lão gia tử nhiệt tình không ngừng gắp thức ăn cho Liễu Thanh Nghiên, món ngon gì cũng đưa vào bát nàng.
Mấy đứa cháu nhỏ mắt nhìn trừng trừng, dõi theo đầy thèm muốn, trong lòng không khỏi ghen tị.
Mấy tiểu tử trong lòng thầm thì: “Tổ phụ bao giờ mới gắp thức ăn cho chúng ta vậy? Chẳng lẽ Liễu Thanh Nghiên này mới là tôn nữ ruột của tổ phụ, còn mấy huynh đệ chúng ta đều là nhặt từ ven đường về ư? Huhu, càng nghĩ càng tủi thân.”
Mấy tiểu tử nhìn nhau, ánh mắt trao đổi nỗi “oán than” của mình.
Lão gia tử thực ra đều nhìn thấy cả, nhưng lại cố ý vờ như không thấy, trong mắt chỉ có Liễu Thanh Nghiên.
Sau bữa cơm, đột nhiên, lão gia tử mặt mày trịnh trọng nói: “Ta đã quyết định rồi, nhận nha đầu Thanh Nghiên làm Nghĩa tôn nữ của ta. Nha đầu, con có bằng lòng không?”
Liễu Thanh Nghiên nghe xong, kinh ngạc đến mức cằm suýt rớt xuống. Nàng không thể ngờ, đường đường là Hầu gia lại muốn nhận một tiểu nông nữ bình thường như nàng làm Nghĩa tôn nữ.
Nàng căng thẳng đến nói lắp bắp: “Dạ… Hầu gia, trong nhà con đã có một vị gia gia nuôi rồi, có thể nhận thêm một vị nữa không ạ?”
Lão gia tử nghe vậy, cười ha hả: “Việc này có gì là không được? Một người nhận, hai người cũng nhận thôi mà!
Ai quy định chỉ được có một gia gia nuôi chứ? Ta chưa từng nghe qua quy củ này. Thế nào, nha đầu, cứ xem con có bằng lòng không?”
Liễu Thanh Nghiên vội vàng gật đầu: “Con đương nhiên bằng lòng rồi, con cũng cảm thấy rất có duyên với lão nhân gia ngài!”
Lão gia tử nghe vậy, càng thêm phấn chấn: “Thế thì nha đầu Thanh Nghiên, chúng ta phải tổ chức một lễ nhận thân thật long trọng, mời tất cả những nhân vật có danh tiếng ở kinh thành đến, thật náo nhiệt.”
Liễu Thanh Nghiên vội vàng xua tay: “Gia gia, con thấy không cần phiền phức như vậy đâu ạ, người nhà chúng ta cùng nhau dâng trà, bày tỏ tấm lòng là được rồi.
Những hư lễ khác đều không quan trọng bằng, quan trọng là tình thân chân thành đối đãi với nhau.”
Liễu nhị công tử đứng một bên cũng gật đầu tán thành: “Thanh Nghiên nói đúng, ta sẽ cho người dâng trà, chúng ta lập tức bắt đầu nhận thân.”
Liễu nhị phu nhân cười tủm tỉm xích lại gần: “Thanh Nghiên à, sau này ta chính là nhị thẩm của con rồi đấy, chén trà này con phải dâng cho ta thật tử tế đó nha.”