Tiêu Cảnh Dục khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia kiên nghị, trầm giọng nói: “Nay đại địch trước mắt, biên quan cáo cấp, những ân oán tình thù giữa ta với Hoàng thượng và Thái tử, tạm thời hãy gác sang một bên đi.
Lần này nếu có thể thuận lợi lấy được hổ phù, nói không chừng đối với ta mà nói, là một cơ hội tốt để xoay chuyển cục diện.
Cũng đỡ cho ta ngày ngày nơm nớp lo sợ, còn phải đề phòng những cuộc ám sát chẳng biết từ góc nào xông ra, cuộc sống này trôi qua thật như giẫm trên băng mỏng.”
“Vương gia nói chí phải!” Các thuộc hạ nhao nhao gật đầu xưng phải.
Một người trong số đó nói tiếp: “Lần này thật khó khăn mới lấy được hổ phù, sau này tuyệt đối không thể dễ dàng giao ra nữa, nếu không Vương gia ngài lại sẽ lâm vào khốn cảnh.”
Mọi người đồng thanh hô lớn: “Thuộc hạ chúng ta thề c.h.ế.t hiệu trung Vương gia!” Giọng nói chỉnh tề mà vang dội, hồi âm thật lâu trong không khí.
Tiêu Cảnh Dục nhìn những thuộc hạ trung thành tận tụy trước mắt, trong lòng tràn đầy cảm động và hổ thẹn.
Y thần sắc ngưng trọng nói: “Lần này mọi người đã vất vả rồi, đều là ta liên lụy chư vị cùng ta chịu khổ chịu khó, sau này, ta nhất định sẽ không để mọi người lại lâm vào cảnh khó khăn như thế này nữa. Hàn Phong!”
“Thuộc hạ có mặt!” Hàn Phong vội vàng tiến lên một bước.
“Truyền lệnh xuống, tất cả chuẩn bị hành trang, lập tức lên đường về kinh thành! Không được sai sót!”
“Dạ, Vương gia!” Hàn Phong lĩnh mệnh, xoay người nhanh chóng đi truyền đạt mệnh lệnh.
Ngày mười sáu tháng giêng, Liễu Thanh Nghiên đã lên đường về quê.
Ngay từ khi còn ở kinh thành, nàng đã nghe nói, ở biên quan, những người Bắc Man man rợ hung hãn lại một lần nữa tấn công.
Tin tức này vừa truyền vào tai Trung Dũng Hầu, gương mặt kiên nghị của ông tức thì phủ một tầng lo âu đậm đặc.
Nghĩ lại cũng phải, bách tính cả Đại Tề, nào có ai không vì chuyện này mà lo lắng không yên?
Mọi người đều sợ rằng biên quan dưới sự tấn công mãnh liệt của người Bắc Man, cuối cùng sẽ không giữ được.
Dẫu sao, sự man rợ hung tàn của người Bắc Man đã nổi danh, nếu họ thật sự như hồng thủy mãnh thú tràn vào trong quan, thì bách tính Đại Tề ắt sẽ t.h.ả.m thiết lầm than.
Trên đường đi, Liễu Thanh Nghiên lòng nóng như lửa đốt, thỉnh thoảng lại từ không gian đi ra, dò hỏi tin tức chiến sự biên quan.
Gà Mái Leo Núi
Nghe ngóng một hồi, quả là không ổn, người ta nói rằng Giả tướng quân liên tiếp gặp thất bại, chịu không ít trận thua, Mạc Thành giờ đây như ngọn nến tàn trước gió bão, lung lay sắp đổ.
Mỗi ngày trên chiến trường, không biết bao nhiêu binh lính hoặc m.á.u đổ chiến trường, hoặc thân mang trọng thương, cảnh tượng đó, quả thực t.h.ả.m không nỡ nhìn.
Sau này, Giả tướng quân thật sự hết cách, chỉ đành hạ lệnh tử thủ cửa thành, đóng kín không ra, mặc cho người Bắc Man ngoài thành gào thét, dùng những lời tục tĩu khó nghe mắng c.h.ử.i khiêu chiến.
Cuối cùng, ngày này, Liễu Thanh Nghiên phong trần mệt mỏi đã trở về nhà.
Thanh Dật đã khai học rồi. Người nhà vừa nhìn thấy Liễu Thanh Nghiên, mặt tức thì nở hoa, dường như cả căn nhà đều tràn ngập không khí vui mừng này.
Liễu Thanh Nghiên vì muốn làm người nhà vui vẻ, đặc biệt trổ tài nấu nướng, làm một bữa lẩu nóng hổi.
Cả nhà quây quần bên nhau, náo nhiệt vui vẻ, tiếng cười nói vang vọng trong nhà, không khí tựa như lại đón thêm một cái Tết ấm áp.
Sau bữa cơm, Tống đại phu gọi Liễu Thanh Nghiên vào phòng mình.
Ông với vẻ mặt đầy quan tâm hỏi: “Thanh Nghiên à, lần này đi kinh thành, sao lại ở lâu đến vậy? Không có chuyện gì chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Thanh Nghiên cười nói: “Gia gia, người yên tâm, con không sao. Vốn dĩ con định sớm trở về cùng mọi người đón Tết, nhưng ai ngờ Hoàng thượng lại triệu kiến con, bảo con truyền thụ phương pháp trồng ngô và khoai lang cho Tư Nông đại nhân...”
Tiếp đó, Liễu Thanh Nghiên đã kể lại toàn bộ mọi việc xảy ra trước sau ở kinh thành, từng chuyện từng chuyện một, nguyên vẹn cho gia gia.
Tống đại phu nghe Liễu Thanh Nghiên đã nhận Trung Dũng Hầu làm gia gia, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên một tia thất vọng.
Dẫu sao, trong lòng ông, Liễu Thanh Nghiên từ trước đến nay vẫn giống như tôn nữ ruột của mình, giờ đây tự nhiên lại có thêm một Trung Dũng Hầu gia gia, cảm giác như tôn nữ bảo bối của mình bị chia sẻ một phần.
Nhưng ông rất nhanh đã hồi thần lại, trong lòng nghĩ ngợi, nhận Trung Dũng Hầu làm gia gia, đối với Thanh Nghiên mà nói, tương đương với việc lại có thêm một chỗ dựa vững chắc.
Sau này nếu thật sự gặp phải chuyện gì khó khăn, có Trung Dũng Hầu ở đó, cũng tiện có người chiếu cố.
Nghĩ vậy, ông cũng đã buông bỏ, thật lòng vì Liễu Thanh Nghiên mà vui mừng.
Liễu Thanh Nghiên lại nhíu mày, lo lắng không yên nói: “Gia gia, bây giờ bên ngoài đều đồn ầm lên, nói rằng Mạc Thành ở biên quan e rằng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Hơn nữa, Chiến Vương đến giờ vẫn chưa tìm thấy.
Nếu Chiến Vương còn đó, cho người Bắc Man một trăm lá gan, họ cũng không dám đến công đ.á.n.h Đại Tề ta!”
Nơi Nam Cương thôn này, tin tức từ trước đến nay đều không linh thông.
Tống đại phu nghe đến đây, mới biết cục diện biên quan đã nguy cấp đến mức này, không khỏi thở dài một tiếng, nói: “Ai, những năm nay, biên quan luôn dựa vào Chiến Vương trấn thủ, mới được thái bình. Không có Chiến Vương thì những kẻ đó chẳng là gì cả!”
Liễu Thanh Nghiên vẻ mặt lo lắng, thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, thật lòng mong sớm tìm được Chiến Vương, nay cục diện Đại Tề căng thẳng, chính là thiếu những người trụ cột như chàng. Gia gia, mấy ngày nay trong nhà vẫn bình an chứ?”
Gia gia trên mặt lộ ra nụ cười an ủi, chậm rãi nói: “Không có việc gì, Triệu Toàn đã sắp xếp trong nhà đâu ra đấy, ngăn nắp.
Nhưng mà, cũng có một chuyện nhỏ chen vào. Ta thấy ánh mắt Triệu Toàn nhìn cô thợ thêu kia, ẩn chứa một vẻ đặc biệt khó tả, còn cô thợ thêu nhìn Triệu Toàn, ánh mắt cũng tựa hồ chứa đựng tình ý khác lạ.
Theo ta thấy nha, giữa hai người bọn họ nói không chừng có duyên phận chẳng tầm thường. Con hãy tìm một thời điểm thích hợp, đi hỏi thăm cô thợ thêu kia.
Nếu hai người bọn họ thật sự có ý, chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền, tác thành chuyện tốt đẹp này.”
Liễu Thanh Nghiên nghe vậy, mắt sáng rực, đáp: “Ồ? Lại còn có chuyện thú vị như vậy, được, mấy ngày này con sẽ tìm cơ hội thích hợp hỏi thăm họ.”
Màn đêm buông xuống, ánh trăng như nước đổ xuống mái nhà. Thanh Du chạy nhảy tưng bừng xông vào phòng Liễu Thanh Nghiên, một tay ôm lấy cánh tay nàng, nũng nịu nói: “Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ tỷ quá, tối nay có thể cho muội ngủ cùng tỷ tỷ không?”
Muội ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt trong veo sáng ngời, tràn đầy khát khao.
Liễu Thanh Nghiên nhìn dáng vẻ đáng yêu này của muội, không khỏi mỉm cười, dịu dàng nói: “Được chứ, mau vào đi, tỷ tỷ cũng nhớ muội lắm.
Nay muội đã mười một tuổi rồi, đã là một đứa trẻ lớn hiểu chuyện rồi đó, sau này làm việc phải làm gương tốt cho các đệ đệ muội muội, biết chưa?”
Thanh Du gật đầu như gà mổ thóc, nôn nóng nói: “Tỷ tỷ, muội biết rồi ạ. Tỷ tỷ, muội muốn vào không gian ăn trái cây quá, với lại muội đã lâu không gặp gia đình Manh Bảo rồi, nhớ chúng lắm.”
Liễu Thanh Nghiên cố ý trêu chọc muội: “Ôi chao, ta còn tưởng tiểu hài tử kia nhớ tỷ tỷ đến mức không chịu nổi, hóa ra là thèm trái cây à.”
Thanh Du vừa nghe, mặt nhỏ đỏ bừng vì vội, vội vàng giải thích: “Ai da, tỷ tỷ, không phải như vậy, muội thật sự rất nhớ tỷ tỷ, buổi tối khi ngủ, muội đã lén khóc mấy bận rồi.”
Liễu Thanh Nghiên cười xoa đầu muội: “Được rồi được rồi, tỷ tỷ đùa muội thôi, tỷ tỷ cũng nhớ muội lắm. Đi, giờ thì đưa muội vào không gian.”