Vừa dứt lời, chớp mắt hai tỷ muội đã ở trong không gian.
Liễu Thanh Nghiên dẫn Thanh Du bước vào rừng núi, cất cao giọng gọi: “Uy Uy, Nhu Phong, Manh Bảo, các ngươi ở đâu thế?”
Chẳng mấy chốc, chỉ thấy ba con hổ oai phong lẫm liệt từ xa lao đến.
Chúng chạy đến trước mặt hai tỷ muội, đầu lớn thân mật cọ qua cọ lại trên người Liễu Thanh Nghiên và Thanh Du, như đang kể lể nỗi nhớ.
Manh Bảo càng thêm nhiệt tình, đưa móng vuốt lông xù của nó, nhẹ nhàng đặt lên tay Liễu Thanh Nghiên, đầu cứ thế chui vào lòng nàng, dáng vẻ ngây ngô đáng yêu.
Thanh Du hưng phấn cực độ, lập tức nằm sấp trên người Uy Uy, tay nhỏ không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mượt như lụa của Uy Uy, miệng còn lẩm bẩm: “Uy Uy, muội nhớ ngươi quá.”
Tiếp đó lại cùng Manh Bảo rượt đuổi chơi đùa. Chơi một lúc, Liễu Thanh Nghiên vô tình nhìn thấy bụng Nhu Phong nhô cao, lớn vô cùng.
Nàng vội vàng bước lên, nhẹ nhàng sờ vào, vừa kinh ngạc vừa kích động nói: “Ôi, Nhu Phong, ngươi đang m.a.n.g t.h.a.i ư, nhìn thế này, sắp sinh rồi phải không?”
Nhu Phong nhẹ nhàng đáp lại: “Vâng, chủ nhân, chính là mấy ngày nay thôi. Manh Bảo cũng đã sớm trưởng thành, còn cưới vợ nữa rồi.”
Liễu Thanh Nghiên lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “A? Manh Bảo, ngươi đã có vợ rồi ư, sao không đưa vợ ngươi đến cho ta gặp mặt?”
Manh Bảo vừa nghe, vui vẻ kêu hai tiếng, dường như đang nói: “Chủ nhân muốn xem, ta lập tức đi gọi nàng.”
Nói xong, như mũi tên rời cung mà chạy đi. Liễu Thanh Nghiên xoay người nói với Nhu Phong: “Nhu Phong, lại đây, uống nước suối linh này đi, tốt cho tiểu bảo bảo trong bụng. Mấy ngày nay ta sẽ ở bên cạnh ngươi, chờ ngươi sinh con thuận lợi xong ta mới ra ngoài.”
Nhu Phong cảm kích thì thầm: “Tạ ơn chủ nhân.”
Sau khi thỏa thích thưởng thức trái cây ngọt lành trong không gian, Liễu Thanh Nghiên liền bắt đầu chuyên tâm luyện công, cũng không quên gọi Thanh Du cùng luyện.
Chẳng mấy chốc, Manh Bảo dẫn vợ nó trở về.
Liễu Thanh Nghiên mắt sáng rực, khen ngợi: “Ai da, Manh Bảo, vợ ngươi thật đẹp đẽ nha, nhìn là biết lanh lợi.
Đây là lễ gặp mặt cho nàng, uống nước suối linh này đi, rất tốt cho thân thể.
Manh Bảo, ngươi phải yêu thương vợ ngươi thật tốt, không được ba lòng bốn dạ, biết không?”
Manh Bảo ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Chủ nhân yên tâm, ta đều biết. Chủ nhân, người đặt tên cho vợ ta đi.”
Liễu Thanh Nghiên hơi suy tư, mỉm cười nói: “Được thôi, vậy thì gọi Mộc Lan đi, hy vọng nàng ấy dũng cảm và ôn hòa như Mộc Lan.”
Bên này vừa dứt lời, bên kia Nhu Phong đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn: “Chủ nhân, ta sắp sinh rồi, bụng đau quá!”
Liễu Thanh Nghiên vội vàng mang đến một chậu nước suối linh, lo lắng nói: “Nhu Phong, mau uống một chút, uống vào sẽ có sức lực.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhu Phong uống từng ngụm lớn nước suối linh, chẳng mấy chốc, kèm theo một tiếng hổ gầm vang dội, một con hổ con đã ra đời.
Ngay sau đó, một con hổ con nữa oe oe chào đời. Hai con hổ con tuy vừa mới sinh ra còn nhăn nheo, không đẹp mắt lắm, nhưng con nào con nấy đều đầy sức sống, khỏe mạnh vô cùng.
Liễu Thanh Nghiên lại vội vàng mang đến một chậu nước suối linh cho Nhu Phong, Nhu Phong uống vào sau, cơ thể mệt mỏi tức thì hồi phục không ít thể lực, ánh mắt cũng sáng lên.
Liễu Thanh Nghiên nhìn hai con hổ con dáng vẻ ngây ngô đáng yêu đó, trong lòng khẽ động, lại đặt tên cho chúng.
Một con gọi là Khiếu Phong, ngụ ý sau này oai phong như gió gào thét, khí thế hùng vĩ;
Con còn lại thì gọi Lôi Đình, mong nó sau này có thể dũng mãnh quả cảm như sấm sét, chấn động bốn phương.
Thanh Du đứng một bên, đôi mắt sáng lấp lánh, đầy vẻ tán thưởng: "Tỷ tỷ, hai cái tên này quả là quá ư bá đạo! Nhưng nhìn chúng bây giờ, cứ như những cục bông mềm mại nhỏ xíu vậy, cái tên này với thân hình bé tí của chúng, thật sự không hợp chút nào."
Liễu Thanh Nghiên mỉm cười nói: "Chúng lớn nhanh lắm đấy, đợi chúng lớn lên thì muội sẽ biết cái tên này hợp đến mức nào."
Nói đoạn, Liễu Thanh Nghiên tiễn Thanh Du ra ngoài.
Vừa xoay người, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tiểu Tân vang lên bên tai: "Chủ nhân, không gian lại có thưởng mới rồi!"
Liễu Thanh Nghiên trong lòng mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Lại có thưởng gì nữa? Mau nói ta nghe xem nào."
Tiểu Tân nói: "Hiện giờ không gian đã có tính năng dự báo thời tiết rồi. Tuy nhiên, chủ nhân, ta phải báo cho người một tin xấu. Lượng mưa sắp tới sẽ ngày càng ít đi, nửa cuối năm e rằng một giọt mưa cũng không rơi xuống. Thuận Thiên phủ cùng các huyện thành, thôn trấn lớn nhỏ phía dưới, và cả những thôn trấn lân cận gần đó, đều sẽ phải đối mặt với nạn hạn hán. Hơn nữa, trận hạn hán này không phải trong chốc lát, mà sẽ kéo dài trọn ba năm. Ba năm này, trên trời sẽ không rơi một giọt mưa nào, giếng nước sẽ khô cạn, sông ngòi cũng sẽ cạn kiệt. Chủ nhân, người phải nhanh chóng chuẩn bị di cư đi thôi."
Liễu Thanh Nghiên nghe xong, đôi mắt tức thì trợn tròn, không kìm được mà than vãn: "Ông trời này quả thật là cố tình giày vò ta mà! Ta vất vả lắm mới tạo dựng được một cơ nghiệp ở đây, thế mà giờ lại không còn đường sống nữa rồi. Ta xuyên không đến đây, chẳng lẽ là chuyên để chịu khổ hay sao?"
Gà Mái Leo Núi
Tiểu Tân vội vàng an ủi: "Chủ nhân, người đừng nghĩ vậy chứ. Người có thể trùng sinh sống lại một lần, đã là thiên đại may mắn rồi! Đây đều là bởi vì kiếp trước người hết lòng vì nước vì dân, đã làm vô số việc thiện, mới có được cơ hội khó có này. Người xưa có câu, 'Trời trao đại nhậm cho người này, ắt trước phải khổ tâm chí, nhọc gân cốt', những ngày tháng hạnh phúc của người còn dài lắm."
Liễu Thanh Nghiên bất lực thở dài một tiếng, nói: "Ta vốn còn định trồng ít cây nho, cây ăn quả, giờ xem ra chẳng trồng được gì nữa rồi."
Tiểu Tân đề nghị: "Chủ nhân, người có thể trồng những nông sản có chu kỳ sinh trưởng ngắn ấy, nói không chừng vẫn có thể thu hoạch được, còn như lúa nước cần nhiều nước thì đừng trồng."
Liễu Thanh Nghiên mắt sáng rực, gật đầu nói: "Được, may mà có ngươi nhắc nhở đấy, Tiểu Tân. Vậy ta sẽ trồng khoai lang, lúa mì, kiều mạch, kê, dưa hấu, rau củ cũng phải trồng nhiều chút. Vạn nhất phải chạy nạn, có rau củ cũng dễ chịu hơn. Đúng rồi, còn phải mua thêm nhiều muối để dự trữ nữa."
Ra khỏi không gian, Liễu Thanh Nghiên lập tức gọi Lý Mãnh đến, căn dặn: "Lý quản sự, hoa màu trong ruộng nhà ta năm nay, hãy sắp xếp trồng khoai lang, lúa mì, kiều mạch, kê, dưa hấu, còn lúa nước và ngô thì đừng trồng nữa."
Lý Mãnh vẻ mặt khó hiểu, không kìm được hỏi: "Đại tiểu thư, ruộng lúa nhà ta vẫn luôn được chăm sóc tốt, vì sao lại không trồng nữa ạ?"
Liễu Thanh Nghiên thần sắc ngưng trọng, từ tốn nói: "Trên đường từ kinh thành về, ta tình cờ nghe hai đạo sĩ bàn luận, nói rằng vùng Thuận Thiên phủ của chúng ta, từ năm nay trở đi sẽ gặp nạn hạn hán, hơn nữa sẽ đại hạn liên tiếp ba năm. Ngươi thử nghĩ kỹ xem, mùa xuân năm nay có phải không mưa mấy trận không?"
Lý Mãnh nhíu mày hồi tưởng một hồi, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Đại tiểu thư, người nói vậy quả đúng là thật. Những năm trước giờ này, thế nào cũng phải mưa vài trận rồi, năm nay chỉ mưa một trận, quả thật không ổn. Nếu cứ thế này, về sau biết làm sao đây?"
Liễu Thanh Nghiên thần sắc trấn định, nói: "Nếu nơi đây đại hạn, chúng ta sẽ cả nhà di cư. Trong tay chúng ta có tiền, lại có lương thực, đến đâu cũng có thể sống sót. Tuy nhiên, chuyện đại hạn này, ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, kẻo gây ra hoảng loạn. Hơn nữa, đây chỉ là lời ta nghe đạo sĩ nói, người khác nghe xong cũng chưa chắc tin, vạn nhất không phải thật thì sao."