Đoạn Tuyệt Thân Tộc: Ta Dẫn Đệ Muội Điền Viên Phát Tài

Chương 90



Tỷ tỷ như mẫu thân vậy

Liễu Thanh Dật mắt đỏ hoe, cố kìm nén nước mắt. Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên đệ rời xa nhà, trong lòng tràn ngập sự quyến luyến không rời đối với tỷ tỷ. Tỷ tỷ như mẫu thân vậy, đã cho đệ sự ấm áp vô bờ.

Liễu Thanh Nghiên cũng chẳng đành lòng chia xa đệ đệ. Khoảng thời gian sớm tối ở bên nhau này, nàng đã sớm coi Liễu Thanh Dật và Liễu Thanh Du như đệ đệ muội muội ruột thịt của mình.

Cuối cùng, nàng c.ắ.n răng, xoay người bỏ đi trước.

Liễu Thanh Dật nhìn theo bóng lưng tỷ tỷ khuất dần, nước mắt không kìm được nữa, tuôn trào ra.

Liễu Thanh Nghiên vừa đi vừa đưa tay lau nước mắt. Tống Duệ vội vàng an ủi: “Thanh Nghiên, đừng quá lo lắng. Có hai đứa trẻ nhiệt tình kia chăm sóc Thanh Dật, đệ ấy ở thư viện chắc chắn sẽ thuận lợi thôi. Nếu thật sự nhớ đệ ấy, chúng ta lại đến thăm đệ ấy.”

Liễu Thanh Nghiên nức nở nói: “Ta hiểu, đạo lý nào ta cũng biết cả, nhưng cứ nghĩ đến Thanh Dật lần đầu rời nhà, lòng ta lại quặn thắt.”

Tối hôm đó, Liễu Thanh Nghiên chẳng mấy khẩu vị, ăn qua loa vài miếng cơm, rồi trở về phòng.

Sáng hôm sau, dùng xong bữa sáng, Tống Duệ hỏi: “Chúng ta hôm nay về nhà sao?”

Liễu Thanh Nghiên lắc đầu, nói: “Chưa về vội. Ta muốn đi phủ thành dạo một vòng, xem có bán hạt giống d.ư.ợ.c liệu không. Nếu trồng được d.ư.ợ.c liệu tốt, chắc chắn kiếm được không ít tiền!”

Nói rồi, nàng quay đầu hỏi người phu xe: “Đại thúc, người từng đi phủ thành chưa? Chúng ta định đến đó. Nếu người thạo đường, chúng ta vẫn sẽ đi xe ngựa của người; nếu chưa từng đi, chúng ta sẽ tìm xe khác.”

Người phu xe gãi đầu, đáp: “Phủ thành ta chưa từng đi, các vị tìm xe ngựa khác đi.”

Liễu Thanh Nghiên thanh toán tiền xe cho người phu xe, hắn ăn xong bữa sáng, liền trở về trấn Thanh Thủy.

Liễu Thanh Nghiên và Tống Duệ sau đó lên đường đi phủ thành. Đi được nửa đường, đột nhiên nghe thấy một trận la mắng.

Thì ra là một tiểu khất cái bị ông chủ quán ăn đuổi đánh. Từ lời tranh cãi của hai người, Liễu Thanh Nghiên biết được tiểu khất cái đã trộm một cái màn thầu của nhà ông chủ.

Đứa bé đó gầy trơ xương, Liễu Thanh Nghiên thấy vậy, không khỏi quát lớn một tiếng: “Dừng tay! Chỉ một cái màn thầu thôi, đâu đáng động thủ nặng như vậy! Tiền màn thầu ta sẽ trả thay nó!”

Nói rồi, Liễu Thanh Nghiên lấy ra vài đồng tiền đưa cho ông chủ. Ông chủ bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Cô không biết đó thôi, những kẻ ăn mày này cứ ba bữa nửa tháng lại đến trộm màn thầu, nếu ta cứ lần nào cũng nhân nhượng, thì làm sao mà kinh doanh được?”

Liễu Thanh Nghiên đỡ đứa bé đang nằm sấp dưới đất dậy, chỉ thấy dù bị đ.á.n.h đến mặt mũi sưng húp, tay nó vẫn nắm chặt màn thầu, quần áo trên người rách nát, vá víu khắp nơi.

Liễu Thanh Nghiên lòng đau xót khôn nguôi, nhẹ giọng hỏi: “Đứa bé, con không có nhà sao? Cha mẹ con đâu?”

Đứa bé rụt rè đáp: “Ta không có nhà, không có cha mẹ, là gia gia nuôi ta lớn.”

Liễu Thanh Nghiên xoa đầu nó, nói: “Đói lắm rồi phải không? Mau ăn màn thầu đi.”

Đứa bé mặt mũi lem luốc vẫn nắm chặt màn thầu trong tay, nước mắt lưng tròng, nói: “Ta không ăn màn thầu này, là để cho gia gia . Gia gia bệnh rồi, không có tiền mua thuốc, ăn một cái màn thầu có lẽ sẽ khỏi. Hồi nhỏ ta bị bệnh, gia gia cũng cho ta ăn màn thầu, nói ăn xong bệnh sẽ khỏi.”

Liễu Thanh Nghiên ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Con và gia gia ở đâu vậy?”

“Chỉ ở trong phá miếu ngoài thành thôi ạ.” Đứa bé vừa nói vừa nức nở.

Liễu Thanh Nghiên xoa đầu nó, lại nói: “Vậy con dẫn chúng ta đi xem được không? Ta biết y thuật, có lẽ có thể chữa khỏi bệnh cho gia gia con.”

“Thật sao, tỷ tỷ? Tỷ biết y thuật, tốt quá!” Đứa bé quên cả đau đớn trên mặt, kéo vạt áo của Liễu Thanh Nghiên, lập tức chạy về phía phá miếu.

Cửa phá miếu “kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra, bên trong bốn phía lộng gió, mái nhà có mấy chỗ thủng, nước mưa chảy lênh láng khắp nền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một lão già gầy trơ xương nằm trên đống rơm ẩm ướt, trên người đắp tấm áo bông vá víu cũ nát, ánh mắt u ám vô hồn.

Thấy Tiểu Lục dẫn theo hai người lạ trở về, lão cố gắng gượng dậy, yếu ớt hỏi: “Tiểu Lục, con lại rước quý nhân nào về vậy?”

“Gia gia, không phải đâu. Tỷ tỷ này nói tỷ ấy biết y thuật, muốn giúp ông xem bệnh.” Tiểu Lục vội vàng chạy đến bên cạnh gia gia , đỡ lão.

Liễu Thanh Nghiên bước lên một bước, ôn tồn nói: “Lão nhân gia, ta đến giúp người xem thử.”

Lão già vừa dứt lời, liền ho dữ dội, ho đến đỏ cả mặt.

Đợi tiếng ho hơi dịu lại, Liễu Thanh Nghiên vươn tay bắt mạch, lông mày khẽ nhíu lại.

Thì ra lão già mắc phong hàn, vì không có tiền chữa trị, bệnh lâu ngày thành viêm phổi, hơn nữa còn khá nghiêm trọng.

Liễu Thanh Nghiên từ trong túi thơm mang theo bên mình, lấy ra một cái bình sứ nhỏ, bên trong chứa Linh Tuyền Thủy.

Nàng đưa nước cho lão già, nói: “Lão nhân gia, người bị phong hàn nhập thể, lâu ngày không được chữa trị, dẫn đến viêm phổi và ho. Ta có t.h.u.ố.c tiêu viêm ở đây, người mỗi ngày uống một ngụm, vài ngày sau bệnh tình sẽ thuyên giảm.”

Những lời sau nàng không nói ra, dù sao lão già tuổi đã cao, cơ thể lâu ngày chịu giày vò bởi bệnh tật và đói kém, e rằng thời gian không còn nhiều.

Không bao lâu, một đám trẻ như chim sẻ con lục tục trở về.

Một đứa trẻ lớn hơn một chút bước vào, cảnh giác nhìn Liễu Thanh Nghiên và Tống Duệ, nhanh chóng đi đến bên cạnh lão già, nói với lão: “Gia gia, con đã xin được vài đồng tiền rồi, tích đủ tiền là có thể mời đại phu cho ông rồi.”

Nó lại quay đầu nhìn Liễu Thanh Nghiên, hỏi: “Các người đến làm gì?”

Tiểu Lục vội vàng kéo tay đại ca, nói: “Đại ca, tỷ tỷ này là đại phu, đến chữa bệnh cho gia gia , tỷ ấy là người tốt, ta bị đ.á.n.h cũng là tỷ ấy giúp ta.”

Lão già uống một ngụm Linh Tuyền Thủy, lập tức cảm thấy cổ họng không còn ngứa nữa, tiếng ho cũng ngưng hẳn, tinh thần tốt hơn nhiều.

Đứa bé lớn nhất cúi gập người thật sâu trước Liễu Thanh Nghiên, nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ là đại ân nhân, nhất định sẽ được người tốt báo đáp, tương lai ắt sẽ đại phú đại quý.”

Một đám trẻ thấy đại ca hành lễ với Liễu Thanh Nghiên, cũng lũ lượt cúi người theo, miệng nói lời cảm tạ.

Liễu Thanh Nghiên nhìn đám trẻ quần áo rách nát, đầu tóc bù xù, trong lòng đầy xót xa.

Triều đại này chưa có nơi như cô nhi viện, chúng chỉ có thể nương tựa vào nhau trong phá miếu này. Liễu Thanh Nghiên hỏi đứa bé lớn nhất: “Con bao nhiêu tuổi rồi?”

“Con mười ba tuổi rồi.” Đứa bé ưỡn thẳng lưng đáp.

Gà Mái Leo Núi

“Ồ, mười ba tuổi rồi sao, sinh nhật con là khi nào?”

Đứa bé gãi đầu, đáp: “Con sinh mùng mười tháng sáu ạ.”

Liễu Thanh Nghiên mắt sáng lên, cười nói: “Thật khéo, ta sinh mùng một tháng sáu, lớn hơn con vài ngày đó. Con tên gì?”

“Con tên Kiều Trụ Tử ạ.”

Liễu Thanh Nghiên từ trong túi lấy ra một thỏi bạc, đưa cho Kiều Trụ Tử, nói: “Cầm số tiền này đi mua ít màn thầu, mua nhiều vào, phải đủ cho các con ăn. Chỗ các con có nồi không? Có nấu cơm được không?”

“Tỷ tỷ, chỗ chúng con có một cái nồi nhỏ cũ nát, có thể nấu cháo rau dại.” Kiều Trụ Tử nhận lấy bạc, có chút bối rối.

Liễu Thanh Nghiên quay đầu nói với Tống Duệ: “Duệ ca, ngươi cầm số tiền này, cùng Kiều Trụ Tử đi mua ít gạo lứt về, rồi mua thêm một cái nồi nữa. Mua nhiều gạo lứt, rồi mua thêm gạo tẻ loại ngon nữa, lão nhân gia đang bệnh, phải ăn chút gạo ngon để tẩm bổ.”