Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 133: Tiểu nha đầu quá ngầu (2)



Vì thế, thân ảnh của thị vệ số 2 liền lướt tới, hoàn toàn lộ diện trước mặt con rết rồng bay.

Chết tiệt!

Trong lòng bàn tay hắn lóe lên một luông ánh sáng màu đen, một thanh huyền thiết kiếm hiện hình, đón gió lấp loáng ánh nước, ánh sáng xanh biếc tỏa ra từng đợt. Những quả cầu lửa đang đuổi sát phía sau Ninh Tuyết Mạch lập tức bị luồng ánh sáng đánh tan.

Thị vệ số 2 đứng trên một thân cây cổ thụ thô lớn, bị lực va chạm quá mạnh làm cả người chao đảo. Thân cây không chịu nổi áp lực, "rắc" một tiếng gãy ngang, thân thể hắn cũng rơi xuống.

May mà khinh công của hắn không tệ, giữa không trung liền xoay mình, nhẹ nhàng đáp lên một nhánh cây khác.

Nhưng con rết rồng bay đã bị hắn chắn ngang đường, lập tức nổi giận, ánh mắt hung ác đỏ rực, toàn bộ lửa giận nhắm thẳng vào hắn!

Một người một trùng lao vào trận chiến kịch liệt.

Cây cối xung quanh bị cuốn vào, mảnh gỗ và lá cây bay loạn, cầu lửa và sóng lam tung hoành ngang dọc. Trong hỗn loạn, tiếng gào thét chói tai của con rết hòa cùng tiếng cây cối đổ rạp, khiến lòng người run rẩy.

Giữa lúc chiến đấu ác liệt, thị vệ số 2 vẫn cố gắng phân thần tìm kiếm tung tích của Ninh Tuyết Mạch.

Tiểu nha đầu đó đã sớm nhân cơ hội trốn mất hút!

Qua cầu xong rút ván đúng nghĩa!

Rết rồng bay tốc độ cực nhanh, lại hẹp hòi, ai đắc tội với nó thì nó nhất định sẽ đuổi giết đến cùng, không chết không buông. Ninh Tuyết Mạch có thể chạy trốn, nhưng thị vệ số 2 lại không làm được. Hắn chỉ có thể nghiến răng cố thủ, tiếp tục dây dưa với nó.

Trận chiến kéo dài chừng nửa canh giờ, mồ hôi trên trán thị vệ số 2 đã nhỏ thành giọt, cánh tay bắt đầu bủn rủn.

Con rết này thật sự quá mạnh. Sức lực lớn, tốc độ nhanh, hỏa cầu lại mãnh liệt. Mỗi đòn đối kháng chính diện đều khiến tay hắn tê dại, toàn thân như muốn gãy rời. Khí huyết trong ngực cuồn cuộn, nhiều lần suýt phun máu.

Mà trên thân con rết rồng bay, ngoại trừ vài vết xước nhẹ do kiếm hắn đâm trúng để lại, hoàn toàn không tổn hại gì đáng kể. Với thân hình khổng lồ như vậy, mấy vết thương ấy chẳng qua chỉ là xây xát da thịt, căn bản không ảnh hưởng tới chiến đấu.

Chẳng lẽ hôm nay hắn sẽ chết ở nơi này?

Nơi này hẻo lánh, vắng người qua lại, căn bản không thể trông cậy có ai tới cứu. Mà hắn rõ ràng không phải đối thủ của con quái vật này, cứ kéo dài thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bỏ mạng...

Một tia tuyệt vọng len lỏi trong lòng thị vệ số 2.

Nhưng, hắn là một thị vệ từng lăn lộn giữa sinh tử. Trong lòng hắn luôn có một ý niệm: dù có là đường chết, cũng phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng!

Dù có chết, cũng phải cắm lên thân con quái vật kia mấy nhát!

Hắn vẫn nghiến răng khổ chiến, đầu óc choáng váng, thì bỗng một giọng nói thanh thanh vang lên không xa:

"Dẫn nó đến chỗ ta!"

Là Ninh Tuyết Mạch! Nàng không chạy trốn, mà quay lại?!

Trái tim luôn điềm tĩnh của thị vệ số 2 khẽ dâng lên chút ấm áp.

Hắn là thị vệ. Từ nhỏ đã được dạy phải cống hiến cho chủ nhân, chết cũng không từ.

Gặp nguy hiểm, việc đầu tiên là bảo vệ chủ nhân rút lui – đó là bản năng. Hắn chưa từng oán trách khi bị bỏ lại một mình.

Ninh Tuyết Mạch tuy không phải chủ nhân hắn, nhưng lại là người hắn được lệnh bảo hộ, lại là thiên kim phủ hầu. Vừa rồi nàng bỏ chạy, hắn thấy hoàn toàn hợp lý.

Nhưng nàng quay lại — đó mới thật sự vượt ngoài dự liệu của hắn.

Chỉ là... với cái công phu mèo quào kia của nàng, dù có quay lại cũng chỉ là chịu chết. Căn bản chẳng thể thay đổi kết cục...