Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 150: Gặp Rắc Rối



Khó khăn lắm mới tiếp cận được, tay phải của nàng vung đoản đao lóe sáng, chém chết một con rắn đỏ từ bụi cỏ lao ra. Tay trái nhân cơ hội luồn vào, nhổ lên một cây Thiên Băng Thảo. Ngón tay khẽ động, phiến lá hình sao đã bay thẳng vào miệng nàng. Nàng điểm nhẹ mũi chân, thân mình lùi về sau ba trượng.

Số 2 từ đầu vẫn quan sát kỹ động tác của nàng, thân thủ nhanh nhẹn, gần như cùng lúc ra tay. Hắn cũng lập tức chém chết một con bọ cạp, hái lấy một cây Thiên Băng Thảo, phiến lá đưa vào miệng, toàn bộ động tác liền mạch trôi chảy như nước chảy mây trôi.

Nhưng sau khi hái xong một cây, hắn lại bất chợt nghĩ tới việc Ninh cô nương một lòng giúp đỡ mình, không bằng thừa dịp này hái thêm một cây cho nàng, xem như đáp lại phần ân tình ấy...

Vì thế, hắn không lùi lại mà lại đưa tay định hái cây thứ hai—

"Cẩn thận!"

Từ bụi cỏ lập tức bắn lên ba bóng đen—hai đỏ, một xám, như tia chớp lao thẳng về phía hắn.

Cùng lúc đó, có hai tia sáng bạc từ phía sau hắn vút tới, đón đầu hai bóng đen đang lao đến.

Bản thân Số 2 cũng vội vung tay, bảo kiếm trong lòng bàn tay chém trúng một bóng đen còn lại.

Nhưng một con bị ngân châm của Ninh Tuyết Mạch bắn trúng chỉ khựng lại một chút, rồi há miệng phun ra hai luồng sương tím nhàn nhạt.

Số 2 né được một luồng, nhưng luồng còn lại phả thẳng vào mặt. Mùi tanh xộc thẳng lên mũi, hắn thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, cả người đổ gục về phía bụi Thiên Băng Thảo...

"Đồ ngu!"

Ninh Tuyết Mạch không kịp đỡ lấy hắn, đành tung chân đá mạnh một cú.

Hắn chưa kịp đổ xuống hẳn thì đã bị cú đá ấy hất bay ra ngoài.

Số 2 ngã lăn xuống đất, đập lưng vào một tảng đá cứng khiến hắn bật ra tiếng rên đau đớn, thân thể co rúm lại theo bản năng.

"Ai cho ngươi hái thêm cây nữa hả?! Ta nói mà ngươi xem như gió thoảng bên tai sao?! Tìm chết cũng phải chọn cách chết cho đàng hoàng chứ!"

Ninh Tuyết Mạch phi thân trở lại, tức giận đến mức vừa đáp xuống liền mắng xối xả.

Số 2 mặt mày tái nhợt, ngực nghẹn khí đến mức muốn nôn ra máu, biết mình vừa gây họa, liền rụt cổ chịu trận: "Tại hạ... xin lỗi..."

Tay hắn vẫn còn nắm chặt cây Thiên Băng Thảo thứ hai, run run đưa lên: "Cây này khó hái... cô nương... ngài ăn thêm một cây..."

Thì ra hắn hái thêm một cây là để cho nàng...

Ninh Tuyết Mạch nhìn gương mặt hắn dần chuyển sang xanh lét, tức giận vẫn chưa tiêu: "Đồ ngu! Ai bảo ngươi xen vào?! Nếu có thể hái thêm, ngươi nghĩ ta không biết tự hái chắc? Ngươi là heo à?! Làm việc mà không biết dùng đầu óc sao?!"

Theo nàng bấy lâu, Số 2 đã quen với dáng vẻ tươi cười nhẹ nhàng của Ninh Tuyết Mạch, đây là lần đầu tiên thấy nàng nổi giận đến mức vậy.

Khí thế sắc bén của nàng khiến hắn bất giác co rúm người, nằm bẹp một chỗ, giống hệt con chim cút bị dọa đến đơ người.

Vừa mở mắt, hắn đã thấy Ninh Tuyết Mạch xoay người, lao thẳng về phía bụi cỏ Thiên Băng Thảo kia.

Hắn hoảng sợ thốt lên: "Ngài... ngài định đi đâu?!"

"Câm miệng! Ngoan ngoãn nằm đó! Ta đi tìm thuốc giải cho ngươi!"

Số 2: "......"

Hắn đã nếm trải cái bụi cỏ kia nguy hiểm thế nào, giờ thấy nàng quay lại đó, lòng như thắt lại, suýt rơi nước mắt: "Ngài đừng đi... Tại hạ chỉ là một mạng tiện, không đáng để ngài phải mạo hiểm như vậy..."

Nhưng Ninh Tuyết Mạch không đáp, không hề ngoảnh đầu lại.

Đi cùng Số 2 một quãng như vậy, trong tiềm thức nàng đã xem hắn như thuộc hạ của mình.

Thuộc hạ tuy phạm sai lầm, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn hắn chết ngay trước mặt mình.

Vừa rồi hắn trúng phải độc khói do rắn phun ra, nếu không giải nhanh, chưa đến nửa canh giờ sẽ mất mạng.

Mà thứ duy nhất có thể giải loại độc này chính là... mật rắn.

Con rắn ấy lúc nãy bị ngân châm nàng đả thương, giờ đã trốn vào trong bụi cỏ, nàng phải quay lại để tìm nó.

~~~Hết chương 150 ~~~