Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 151: Người Bay Trên Không (1)



Xung quanh các cây băng thảo đều có một đặc điểm giống nhau: dưới mỗi gốc cây đều có một con rắn hoặc bò cạp canh giữ, tuyệt đối không xâm phạm lẫn nhau.

Nếu chỉ hái một cây, giết một con là đủ. Nhưng nếu lấy thêm cây thứ hai, sẽ lập tức khiến lũ độc vật cảnh giác, chúng sẽ hỗ trợ nhau phản kích, lúc đó khó mà đoán được sẽ gặp phải công kích kiểu gì.

May mắn là những con rắn và bò cạp này chỉ lo bảo vệ cây của mình, không chủ động tấn công nếu không bị xâm phạm. Chỉ cần không đụng tới bọn chúng, chúng vẫn rất "thành thật", chỉ trừng đôi mắt nhỏ như hạt mè lườm người ngoài mà thôi...

Con rắn độc tấn công thị vệ số 2 chắc hẳn là ở ngay chỗ hắn hái thuốc, mà hắn lại dám lấy hai cây liền một lúc.

Ninh Tuyết Mạch cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy hai con rắn đó – ngân châm của nàng vẫn còn cắm trên mình chúng.

Nàng không thể động vào dược thảo nơi chúng ẩn thân, nếu không sẽ chọc giận lũ độc vật xung quanh. Nàng chỉ lặng lẽ bắn thêm hai cây châm gây tê ——

Một lúc sau, nàng đã xách về hai con rắn độc đã bị choáng váng.

Kẻ phun độc vào thị vệ số 2 là một trong hai con này, nhưng cả hai con lại giống nhau như đúc, Ninh Tuyết Mạch cũng không nhận ra con nào là thủ phạm, đành mang cả hai về.

Chỉ mất chút thời gian như vậy, thị vệ số 2 đã sùi bọt mép, mặt mày xanh lét như chính bông cỏ kia.

Hắn khẽ mở mắt, gắng gượng chống đỡ tinh thần, thấy Ninh Tuyết Mạch an toàn trở lại mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tròng trắng đảo lên, ngất lịm.

Hắn bị hành cho tỉnh táo từng giây từng phút!

Miệng đắng như nuốt phải hai cân hoàng liên, lưỡi tê dại, bản năng muốn phun ra —

Một ngón tay lập tức điểm lên môi hắn: "Ngươi dám phun thử xem? Nuốt xuống!"

Nha đầu này tuy người nhỏ, nhưng khí thế không hề nhỏ.

Thị vệ số 2 run rẩy, miễn cưỡng nuốt xuống mật rắn đắng nghét kia...

Một lát sau, thấy sắc mặt hắn vẫn xanh lè, Ninh Tuyết Mạch thở dài: "Xem ra không phải con này..."

Vừa nói, nàng lại đem mật rắn của con còn lại đặt bên miệng hắn: "Cái này chắc đúng rồi, nuốt thêm cái nữa đi."

Thị vệ khổ sở nhìn nàng, đành nuốt tiếp lá gan con thứ hai...

May mắn là lần này đúng thật. Sắc mặt hắn dần chuyển hồng, đầu óc bớt choáng, bụng cũng đỡ đau, một cái mạng nhỏ coi như được nàng kéo từ quỷ môn quan trở về. {Edit: Emily Ton}

Dược thảo đã lấy, nơi này lại toàn độc vật, không nên ở lâu.

Chờ thị vệ số 2 hồi phục đôi chút, Ninh Tuyết Mạch bắt đầu chuẩn bị rút lui.

Tuy đã giải được độc, nhưng loại độc này quá bá đạo, hắn vẫn kiệt sức, chỉ có thể cố chống đỡ mà đi.

Sau khi thu dọn xong, nàng liếc nhìn hắn đang tái mặt: "Ngươi đi nổi không? Nếu không thì nghỉ thêm lát nữa."

Thị vệ lắc đầu: "Không cần, xuống núi không vấn đề."

Hắn không thể tiếp tục liên lụy nàng. Nơi này quá nguy hiểm, rời đi sớm được chừng nào hay chừng ấy.

Thấy hắn bước đi vững, nàng cũng yên tâm. Nàng cũng không muốn ở lại cái ổ rắn trùng độc này thêm chút nào nữa.

Hai người vẫn dùng cách cũ để thoát thân. Quả nhiên, dọc đường không gặp phải bất kỳ công kích nào của rắn hay bò cạp, mọi chuyện suôn sẻ.

Nhưng khi vừa sắp bước ra khỏi vòng trận rắn vàng kia, bầu trời bỗng tối sầm lại, gió lớn bất ngờ nổi lên ——

Lũ rắn vàng đang tuần tra yên tĩnh bỗng chấn động, hoảng loạn lao vào các khe đá, bụi cỏ ẩn nấp. Chỉ trong chớp mắt, hàng ngàn con rắn đã biến mất không để lại dấu vết.