Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 152: Người Bay Trên Không (2)



Ninh Tuyết Mạch: "......"

Nàng theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy chân trời kéo tới một mảng lớn đen kịt ——

Không phải mây đen. Là chim! Là ưng!

Nhưng đầu chim này... quá to đi?!

Ước chừng hơn mười con, che lấp nửa bầu trời. Dưới ánh trăng, thân hình chúng dần hiện rõ —

Đôi mắt vàng kim rực sáng, lông đen óng mượt, mỗi con to bằng một căn phòng nhỏ. Hai cánh vươn dài, lượn như tàu lượn khổng lồ, xé gió lao thẳng đến phía này.

Thị vệ số 2 sắc mặt đại biến, thất thanh: "Kim Chử Ưng! Ma cầm niệm lực cấp 8 của Cửu Phong! Trời ạ, sao chúng lại xuất hiện ở đây?!"

Ma cầm cấp 8?!

Ninh Tuyết Mạch đen mặt —— không thể dây vào!

"Chạy mau!" Nàng kéo mạnh thị vệ số 2 lao đi.

Ưng là thiên địch của rắn, bọn chúng rõ ràng là nhắm vào đám rắn vàng kia. Nhưng nếu trông thấy hai người sống sờ sờ đứng đó, e là sẽ tiện tay biến họ thành bữa tối...

Không xa có một sơn động nhỏ, hai người lao đến, ẩn nấp trong đó.

Chạy vì mạng sống, hai người gần như lướt trên đất, kịp chui vào sơn động trước khi đàn ưng áp sát.

Động tuy nhỏ nhưng đủ sâu, hai người nấp gọn bên trong. Chim ưng đầu quá lớn, có lẽ đến miệng hang cũng không chui vào được.

Bên ngoài gió gào dữ dội, tiếng chim ưng rít lên cao vút, đất rung từng chập. Hiển nhiên, bầy ưng đã hạ xuống sườn núi.

Tiếp đó là âm thanh đá núi vỡ nát, xen lẫn tiếng rắn rít tê tái —— lũ rắn vàng chưa kịp ẩn thân đã bị lũ chim ưng tóm được, lập tức đại chiến nổ ra.

Ninh Tuyết Mạch nép bên miệng hang, lặng lẽ nhìn ra, vừa nhìn đã lạnh sống lưng!

Bọn chim ưng kia... biết dùng băng thuật!

Chúng há mồm phun ra luồng gió lạnh lẽo, lập tức đông cứng con rắn đang trốn trong khe đá, khiến thân thể nó cứng đờ, không thể nhúc nhích.

Sau đó, chiếc mỏ nhọn như đao sắc xé toang lớp đá cứng như đậu hũ, lôi rắn ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Rắn bị bắt không cam lòng chết dễ dàng, cố gắng giãy dụa. Nhưng thân thể bị đông cứng, không thể cuốn lấy cổ chim ưng. Mà chim ưng lại chẳng sợ nọc độc hay khói độc của chúng — chúng chỉ há miệng cắn thẳng vào bảy tấc! {Edit: Emily Ton}

Thấy rắn há miệng định phản kích, ưng chỉ nghiêng đầu, con rắn mềm nhũn như sợi mì, rũ xuống, bất động.

Một khi đã bắt được, chim ưng liền đập cánh bay lên trời, mang theo chiến lợi phẩm.

Tuy phần lớn rắn đã trốn sâu vào hang hoặc khe đất, việc bắt chúng không dễ, nhưng những con trốn không kỹ lại thành mồi ngon.

Rắn trốn nông thì dễ bị phát hiện, chỉ ba đòn hai cú là bị mỏ sắc cứng như thép móc ra ngoài.

Những con ẩn sâu thì an toàn hơn —— nhưng cũng chỉ tạm thời.

Ninh Tuyết Mạch chợt trông thấy một cảnh tượng kỳ quái ——

Lũ chim ưng kia... đang phá hang động!

Mỏ chúng bén hơn cả kim loại, một mổ có thể làm đá lớn nứt toác.

Chúng dần mổ rộng cửa hang, tiện cho việc thò mỏ vào lục soát...

Ninh Tuyết Mạch liếc nhìn sơn động mình đang ẩn nấp, mặt đầy hắc tuyến!

Không ngờ đám chim ưng này lại mang cả chức năng... chim gõ kiến.

Chim gõ kiến dùng mỏ khoét vỏ cây tìm sâu. Còn đám này dùng mỏ phá đá tìm rắn!

Hiển nhiên, chốn nấp hiện tại chẳng hề an toàn.

Nhưng giờ mà lao ra ngoài, chẳng khác nào tự biến thành bia di động!

Một con chim ưng dường như đã phát hiện nơi này có gì đó khả nghi, sải cánh tiến thẳng về phía sơn động...