Thị vệ số 2m hiển nhiên cũng nhận ra điều này, quả nhiên không dám cử động thêm.
Ninh Tuyết Mạch đời trước từng ngồi máy bay nhiều lần, nhưng bị treo lủng lẳng trên đầu một con chim bay giữa trời thế này, thì đúng là lần đầu tiên!
Con chim kia ngậm một người trong miệng, trên đầu lại vướng thêm một người, cực kỳ khó chịu, không ngừng nhào lộn, hất đầu liên tục, cố ném Ninh Tuyết Mạch xuống.
Lên cao rồi lại lao xuống, cảm giác còn kích thích hơn ngồi tàu lượn cao tốc gấp ngàn lần, nguy hiểm gấp vạn!
Dạ dày nàng cuộn trào dữ dội, cảm giác muốn nôn đến nơi.
Nàng bám chặt vào lông chim, thân thể bị ném lên ném xuống giữa không trung, vô cùng nguy hiểm.
So với Ninh Tuyết Mạch, thị vệ số 2 ngược lại còn an toàn hơn chút. Hắn hoảng sợ nhìn nàng, không ngừng hô lớn bảo nàng cẩn thận.
Ninh Tuyết Mạch dĩ nhiên cũng biết tình hình của mình cực kỳ nguy hiểm. Đai lưng nàng đã bị con chim giãy giụa làm đứt hai sợi, chỉ còn một sợi yếu ớt treo vắt vẻo, trọng điểm vẫn dựa vào đôi tay đang cố đu bám.
Nàng hít sâu một hơi, cắn răng nuốt trôi cơn buồn nôn do mất trọng lực, rồi mượn lực xoay người một vòng, cuối cùng leo được lên đỉnh đầu chim, ghé rạp xuống.
Sau đó, tay chân cùng động, nhanh chóng cố định mình thật chắc trên đó.
Thân hình nàng nhỏ nhẹ, nằm rạp trên đầu khiến con chim cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nó cũng mệt mỏi vì giãy giụa, dứt khoát bay thẳng về phía đỉnh núi thứ chín của Thiên Thư Sơn.
Tuy tạm thời giữ được mạng, nhưng tiền đồ lại mù mịt.
Đỉnh núi thứ chín – nơi trong truyền thuyết chỉ có chưởng môn các phái mới dám mạo hiểm bước vào một lần.
Nàng – một tiểu bối vô danh, còn thêm thị vệ số 2 nửa sống nửa chết, cho dù thoát khỏi miệng chim, liệu có thể sống sót rời khỏi nơi đó?
"Ninh cô nương, là tại hạ liên lụy người..." – thị vệ kia áy náy đầy lòng.
Ninh Tuyết Mạch không đáp. Với người ngoài, nàng luôn lười mở miệng phí lời.
Con chim ưng bay cực nhanh, gió rét thấu xương quất vào mặt khiến nàng khó mở nổi mắt. Cưỡi chim trên trời cao như thế, đầu óc sớm đã choáng váng, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, âm thầm điều tức.
Tiền đồ dù mịt mù, nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, nàng nhất định không buông!
Cứ thế bay khoảng nửa giờ, con chim ưng dần dần giảm tốc.
Ninh Tuyết Mạch mở mắt, chỉ thấy núi non phía dưới lùi nhanh như gió cuốn, từng mảng rừng già cao vút vút qua dưới mắt.
Nàng nhìn theo hướng bay, chỉ thấy phía trước là vách đá đen lởm chởm – không cần đoán cũng biết, đó chính là sào huyệt của loài chim ưng này.
Tuyệt đối không thể để nó mang bọn họ về đó! Bằng không chắc chắn mất mạng!
Ánh mắt nàng đảo nhanh, cố tìm một chỗ có thể đáp xuống an toàn. Nhưng chim ưng vẫn bay rất cao, mà dưới kia toàn là núi đá và đại thụ, rơi xuống kiểu gì cũng tan xác.
Đang lúc gần như tuyệt vọng, nàng chợt nghe thấy tiếng nước thác đổ vọng lại từ xa.
Đôi mắt nàng sáng rực lên – có thác nước thì sẽ có hồ! Nếu có thể nhảy xuống hồ, biết đâu còn có đường sống!
Nàng siết chặt thân mình, trước tiên cắt đứt sợi đai lưng cuối cùng còn mắc vào lông chim, sau đó dùng đai lưng buộc ngang một bên mắt của chim ưng.
Bất kỳ loài chim nào cũng có bản năng bay về phía nó có thể thấy rõ, con chim này cũng không ngoại lệ.
Ninh Tuyết Mạch mượn cách đó điều chỉnh hướng bay, bắt nó lao về phía có tiếng nước.
Tiếng thác mỗi lúc một gần, phía trước cuối cùng cũng hiện ra một mặt hồ rộng lớn. Nước hồ xanh biếc, sâu không thấy đáy.
Quả nhiên ông trời chưa tuyệt đường nàng!
Nàng mừng rỡ, đợi đến lúc chim ưng chuẩn bị bay ngang qua hồ, liền bất ngờ đu người bám vào lông chim, vung đoản kiếm chém thẳng vào một bên mắt nó!