Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 180: Ngồi chung một thuyền (1)



Nàng vẫn chưa đã thèm, rút đoản đao định cắt thêm một rễ phụ khác để uống tiếp.

"Với thể chất của ngươi, chỉ có thể uống chừng đó. Uống thêm sẽ phản tác dụng," Đồng tử bỗng nhiên mở miệng.

Ninh Tuyết Mạch liếc nhìn hắn, ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Nàng mới chỉ uống một chút, hơn nữa thứ chất lỏng kia lại càng uống càng thèm...

"Ngươi có thể không tin, nhưng đến lúc hộc máu thì đừng trách ta không nhắc trước." Đồng tử ấy thản nhiên nói, rồi lại nhắm mắt.

Thứ nước ngọt lành như vậy cũng có thể khiến người ta hộc máu? Chẳng qua chỉ là chất lỏng từ rễ phụ, có phải nhân sâm, nhung hươu hay linh chi đâu mà đại bổ đến mức đó?

Ánh mắt Ninh Tuyết Mạch dời về phía đám rễ phụ kia, trong lòng đột nhiên động mạnh.

Những rễ phụ ấy đều mọc từ nơi lá cây dày đặc nhất, cuống lá phần lớn cũng sinh trưởng gần rễ phụ... Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, chẳng lẽ những phiến lá hình bàn tay kia đang hấp thu tinh hoa từ ánh trăng?

Rồi vận chuyển tinh hoa ấy về rễ phụ, để chúng cắm sâu vào khe đá, lại còn đồng loạt hướng về một phía.

Nàng bất chợt nhớ đến, lúc nàng vừa tiến vào khu rừng này, từ bên ngoài nhìn thấy một con suối nhỏ chảy về phía cái hồ lớn ấy.

"Ta hiểu rồi! Nước trong hồ đó chính là do những rễ phụ này tạo thành!"

Tiểu oa nhi khẽ động hàng mi, nhưng không đáp lời.

Ninh Tuyết Mạch có chút tiếc rẻ: "Sớm biết vậy ta đã uống thêm mấy ngụm ở hồ! Những cây đại thụ trên những ngọn đồi đều vận chuyển tinh hoa của mặt trăng vào đó, cái hồ ấy đúng là một nồi canh đại bổ! Bảo sao ngươi lại ngồi đó để hấp thu dinh dưỡng."

Nàng lại nhớ tới tầng tầng lớp lớp đài sen xanh thẳm. Trong lòng chợt dấy lên một nghi vấn—nhân sâm có thể sinh trưởng trong nước không? Những đài sen kia trông chẳng giống lá của nhân sâm cho lắm...

Không nhịn được, nàng vươn tay khẽ sờ lên gương mặt nộn nà của tiểu oa nhi: "Bảo sao ngươi lớn lên xinh đẹp như thế, da dẻ mịn màng, thì ra là được tinh hoa mặt trăng tẩm bổ."

Tiểu oa nhi hơi chau mày, vẫn lười mở mắt.

Đôi môi nhỏ nhợt nhạt dưới ánh trăng thoáng ánh lên sắc hồng mềm mại, như cánh hoa vương giọt sương, trong suốt và tươi tắn. Ninh Tuyết Mạch cúi đầu, lại hôn khẽ một cái lên môi hắn.

Tiểu oa nhi khẽ cứng người, còn chưa kịp phản ứng thì Ninh Tuyết Mạch đã ngẩng đầu, mỉm cười lười nhác:

"Vị không tồi đâu nha. Quả nhiên là được tinh hoa nhật nguyệt nuôi dưỡng."

Tiểu oa nhi: "......"Trong đôi mắt như hồ băng kia, tựa hồ nứt ra một vệt rạn.

"Ngươi... lúc nào cũng thích thân mật với nam nhân xa lạ vậy sao?"Giọng hắn lành lạnh, như gió lạnh lướt qua, mang theo chút oán khí. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này mà hắn đã bị nàng hôn tới hai lần!

"Tiểu gia hỏa, ngươi sai rồi. Thứ nhất, ngươi với ta không tính là xa lạ. Thứ hai—cũng là điều quan trọng nhất—ngươi còn chưa tính là nam nhân."

Ninh Tuyết Mạch vừa nói vừa đưa tay nhéo nhéo má hắn:"Ngươi chỉ là một cây tiểu đậu đinh, trẻ nhỏ thôi, thậm chí còn chưa đến mức tính là tiểu nam hài. Ở thời đại của chúng ta, trẻ nhỏ ai mà chẳng bị người lớn hôn vài cái..." {Edit: Emily Ton}

"Thời đại của các ngươi? Thời đại nào?" Tiểu oa nhi rõ ràng nắm bắt được điểm bất thường trong lời nàng nói.

Ninh Tuyết Mạch chẳng mấy bận tâm, thuận miệng đáp:"À, là kiếp trước của ta, sống ở một thời đại rất văn minh, cực kỳ phát triển..."

Vốn dĩ nàng không phải kiểu người thích nói nhiều, nhưng bị giam trong núi sâu quá lâu, khó khăn lắm mới gặp được một người có thể nói chuyện, lại thêm cảm giác tiểu oa nhi này chẳng mấy dính dáng đến thế giới bên ngoài, chắc hẳn sẽ không tiết lộ bí mật của nàng...

Thế là nàng kể đơn giản về thời đại trước kia—văn minh, cảnh sắc, chế độ, vũ khí, điện thoại, internet...

Càng nói, ánh mắt nàng càng mang theo chút xao động. Ở thời đại ấy, sống quen rồi cũng chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng khi rời xa rồi, lại thấy luyến tiếc khôn nguôi.

~~~Hết chương 180 ~~~