Tiểu oa nhi kia chẳng nói chẳng rằng, chỉ lặng lẽ nghe nàng giải thích những thứ từ thời đại kia, không hề ngắt lời. Nhìn qua thì có vẻ hắn rất chăm chú lắng nghe, chỉ là ánh mắt lại như đang suy ngẫm điều gì, rồi hơi khép mắt lại, tựa như đang cảm ứng điều gì đó.
Chờ đến khi cuối cùng nàng cũng ngậm miệng, hắn mới chậm rãi mở lời, ném cho nàng một câu đánh giá:
"Ngươi không bị sốt, không bị mê sảng... sức tưởng tượng không tệ."
Ninh Tuyết Mạch: "......" Rõ ràng là không tin nàng rồi!
Cũng phải thôi, thời đại của nàng, kịch xuyên khôn mọc lên như nấm sau mưa, ai ai cũng từng xem qua. Nhưng nếu có người thật sự tuyên bố mình xuyên từ cổ đại tới, thì phần lớn vẫn sẽ bị xem như điên khùng hay mắc bệnh thần kinh.
Huống hồ ở thế giới này, kiểu lời nói đó lại càng như chuyện hoang đường giữa ban ngày!
Không tin thì thôi, hắn có tin hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nàng. Nàng chỉ muốn tìm ai đó để xả rác tâm sự. Ai thèm quan tâm cái "thùng rác" đó có hiểu hay không chứ!
Nàng đẩy thân thể nho nhỏ của hắn về phía trước một chút, thờ ơ nói:"Vậy ngươi cứ coi như ta đang nói mê đi."
Tiểu oa nhi kia lại đột nhiên nổi hứng hỏi:"Công phu của ngươi là ai dạy?"
Ninh Tuyết Mạch chẳng muốn giải thích vòng vo, liền buột miệng nói một cái tên vừa có trọng lượng, vừa không ai kiểm chứng được:"Đế Tôn."
Tiểu oa nhi hơi sững lại, ánh mắt như cười như không nhìn nàng:"Ngươi chắc chắn là hắn?"
"Chắc chắn chứ, ai cũng nghĩ vậy mà."
"Ồ? Vậy ngươi nói xem hắn trông thế nào?"
"Ngươi cũng biết hắn?" Ninh Tuyết Mạch liếc mắt nhìn nó một cái.
"Biết." Tiểu oa nhi đáp đơn giản.
"Vậy ngươi quen thân không?"
"Tiểu cô nương, giờ là ta hỏi ngươi!" Hắn trầm mặt, khí thế quanh thân bỗng trở nên sắc bén dị thường, khiến không khí xung quanh cũng như lạnh đi vài phần.
Ninh Tuyết Mạch chẳng chút sợ hãi, nheo mắt lại:"Tiểu gia hỏa, bây giờ là ta hỏi ngươi! Ngươi là tù binh của ta, ta hỏi gì thì ngươi phải trả lời nấy!"
Tiểu oa nhi cụp mắt, nhàn nhạt nói:"Được rồi, ta là tù binh của ngươi. Trả lời trước đã, ta quen hắn, quan hệ cũng không tệ."
Ninh Tuyết Mạch trợn tròn mắt, bật thốt lên:"Ngươi nhỏ thế mà lại quen cái lão thần côn kia?!"
Nói xong mới thấy mình có chút... ngu. Dù nhìn nó nhỏ, nhưng năm tháng tu luyện chắc chắn không ngắn. Biết đâu thật sự từng gặp vị Đế Tôn kia. Nghe đồn Đế Tôn cũng hay đến đỉnh núi thứ 9?
Tiểu oa nhi giật giật trên trán, gân xanh nổi lên:"Lão thần côn?" (老神棍)
Giọng nói ẩn ẩn mùi nghiến răng, ánh mắt nhìn nàng cũng sâu xa hơn:"Gan ngươi cũng lớn thật! Chỉ câu đó thôi là biết ngươi nói dối rồi. Nếu hắn thật là sư phụ ngươi, ngươi dám gọi hắn như vậy à?"
Ninh Tuyết Mạch đã chuẩn bị sẵn từ lâu, lập tức bịa tiếp không chút ngập ngừng:
"Tiểu gia hỏa, ngươi không hiểu rồi. 'Lão thần côn' ở chỗ ta là tôn xưng đấy. 'Lão' là tôn kính bậc tiền bối, 'thần' là thần tiên, còn 'côn'... lại càng phi phàm hơn. Bọn ta gọi người như hắn là 'bạch ngọc trụ chống trời', là trụ cột tinh thần của cả đại lục! Gọi là lão thần côn chính là biểu hiện sự tôn kính."
Tiểu oa nhi nhìn nàng hồi lâu không nói lời nào, rồi dứt khoát nhắm mắt lại, không buồn đáp nữa.
Ninh Tuyết Mạch thì hơi bực:
"Ngươi không hỏi ta hắn trông như thế nào nữa à?" Tiểu hài tử không phải thường hay tò mò lắm sao? Sao tiểu oa nhi này lại thiếu hụt lòng hiếu kỳ đến thế?
"Ngươi thật sự biết sao?" – Hắn đáp, giọng hờ hững giống như hoàn toàn mất hứng.