Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 182: Ngồi chung một thuyền (2).



"Đương nhiên là ta biết chứ. Hắn lạnh lùng đến mức kinh người, toàn thân mặc đồ trắng, tóc đen dài gần chạm mắt cá, đeo mặt nạ băng, thân hình cao lớn thẳng tắp..."

Ninh Tuyết Mạch kể lại hình dáng Đế Tôn nàng thấy trong đại điện một lượt.

Tiểu oa nhi liếc nàng một cái:"Không nhìn ra, ngươi thật sự đã gặp hắn."

"Tất nhiên rồi, công phu của ta là do hắn truyền thụ."

"À, theo ta biết thì Đế Tôn chưa từng thu nữ đồ đệ. Ngươi nói dối mà mặt không đổi sắc."

"Mọi chuyện đều có ngoại lệ, chẳng phải sao?"

"Chuyện này, hắn chưa từng có ý định phá lệ." – Giọng tiểu oa nhi đầy chắc chắn.

"Nghe như ngươi hiểu rõ hắn lắm ấy. Vậy thử nói xem, nếu quen thân đến thế, chắc ngươi biết mặt thật dưới lớp mặt nạ của hắn chứ? Hắn trông thế nào?"

Trên đường đi chẳng có gì làm, Ninh Tuyết Mạch đành lôi chuyện ra buôn để giết thời gian.

"Ta vì sao phải nói cho ngươi?"

"Thì ra ngươi cũng chưa thấy mặt thật của hắn!" – Nàng cười khẩy – "Tiểu oa nhi thích khoác lác. Nhưng thôi, cũng chẳng trách, nghe nói chưa ai từng thấy. Hắn chắc cũng không muốn ai nhìn thấy thật. Danh tiếng như vậy, ai cũng coi như thần tiên mà sùng bái. Lỡ đâu lột mặt nạ ra lại là một ông lão tóc bạc da mồi thì ai mà chịu nổi? Ảo mộng tan biến, dễ gì chịu nổi. Ta hiểu."

Khóe môi tiểu oa nhi giật nhẹ: "Tóc bạc da mồi? Ngươi lại dám nói xấu hắn sau lưng như thế, không sợ hắn biết sẽ xử ngươi sao? Một chiêu là đủ khiến hồn ngươi phiêu tán."

"Ta chỉ nói sự thật. Nếu mặt hắn không có vấn đề, việc gì phải đeo mặt nạ suốt ngày? Mà tóc hắn thì thật sự đẹp, đen như suối chảy, nhìn đã thấy trẻ trung rồi."

Tiểu oa nhi: "......"

Cách suy luận này quá bá đạo, hắn hoàn toàn bị đánh bại.

Không muốn tiếp tục dây dưa vào mấy chuyện tầm phào vô bổ, hắn chỉ liếc nàng cười cười, rồi nhắm mắt im lặng.

Ninh Tuyết Mạch nhìn nụ cười đó, bỗng cảm thấy có gì đó sâu xa khó đoán, lại không rõ được là gì.

Dù hắn mang dáng vẻ một đứa trẻ, nhưng khí chất và từng biểu cảm lại khiến người ta thấy lạnh sống lưng, da đầu tê dại. Nàng bắt đầu nghiêng về suy đoán ban đầu—tiểu oa nhi này tám phần không phải người thường, rất có thể đúng là nhân sâm thành tinh.

Trên bầu trời, vầng trăng tròn đã nghiêng về phía Tây. Tính ra nhiều nhất chỉ còn hai canh giờ nữa là trời sáng.

Cuối cùng nàng cũng leo lên tới đỉnh núi, vừa nhìn xuống bên kia sườn núi thì lập tức ngây người.

Dưới chân núi là một hồ nước lớn, hình dáng và cảnh vật xung quanh y hệt cái hồ nàng vừa rời khỏi!

Chẳng lẽ nàng đi nhầm đường?

Nàng vội chạy sang phía bên kia nhìn xuống, đầu ong lên một tiếng!

Cảnh dưới chân núi bên này... cũng giống hệt!

Là thiên nhiên tạo cảnh như gương, hay là nàng đã đụng phải quỷ đả tường?

"Ê, rốt cuộc đây là chuyện gì?" – Nàng định lay tỉnh tiểu oa nhi trong lòng.

Tiểu oa nhi nhắm mắt ngủ say, hoàn toàn mặc kệ.

"Ngươi không chịu mở mắt, tỷ tỷ sẽ lấy dao nhỏ vẽ hoa lên mặt ngươi đấy."

Ninh Tuyết Mạch rút đoản đao, kề sát khuôn mặt nhỏ bé kia mà ước lượng.

Tiểu oa nhi vẫn không phản ứng.

Nàng cười lạnh: "Không sợ thật à? Vậy đừng trách ta tàn nhẫn. Bên má trái ta sẽ vẽ một con rùa đen, bên má phải là một con chim nhỏ. Đảm bảo ngươi trở thành ngôi sao giữa đồng loại, được vây xem ngưỡng mộ..."