Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 191: Tiểu nha đầu phiền toái!



Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng lúc càng ửng hồng, rõ ràng là dấu hiệu chuyển biến tốt.

Hắn ôm nàng trị thương gần một canh giờ, dùng niệm lực điều dưỡng lại toàn bộ gân mạch trong cơ thể nàng. Chỉ đến khi chắc chắn thân thể nàng đã ổn định hoàn toàn, hắn mới buông tay, đứng dậy.

Vừa đứng lên, thân thể hắn lảo đảo. Một luồng ánh sáng trắng bùng lên quanh người, sau đó bóng dáng nam tử áo trắng biến mất, thay vào đó là một nam hài quen thuộc — chính là "oa oa sâm" mà Ninh Tuyết Mạch vẫn thường gọi.

Hắn ngẩn người trong chốc lát, khóe môi co giật, ánh mắt đầy chán ghét liếc sang Ninh Tuyết Mạch đang ngủ say.

Tiểu nha đầu này...

Là khắc tinh của hắn sao?

Rõ ràng hắn tính toán chỉ cần ba ngày tu luyện là có thể hồi phục, ai ngờ đêm cuối cùng lại bị nàng phá hỏng toàn bộ. Nàng ôm lấy hắn, quấn lấy hắn, hắn thì không ngừng dốc niệm lực giúp nàng chống địch, chữa thương...

Chưa từng gặp tình huống thế này, hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm. Tưởng rằng vừa rồi có thể trở lại hình người là đã ổn, ai ngờ do liên tục tiêu hao niệm lực nên mới sinh ra di chứng nghiêm trọng — lại biến về hình dạng tiểu đồng tử!

Giờ thì biết bao giờ mới biến lại được đây?!

Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Trên chân trời, ánh sáng bạc đã lờ mờ, trời sắp sáng.

Một khi bình minh lên, kết giới sẽ biến mất, hung thú trên đỉnh núi thứ chín sẽ hiện thân. Mà hắn thì pháp lực đại hao, không thể dựng lại kết giới tương tự.

Không có hắn bảo hộ, tiểu nha đầu này ở đỉnh thứ chín e là chưa đến một khắc đã mất mạng! Chỉ còn cách nghĩ cách đưa nàng rời khỏi nơi này trước...

Tiểu nha đầu phiền toái!

...Edit: Emily Ton....

Ninh Tuyết Mạch bị một cái tát làm cho tỉnh dậy.

"Mau dậy, lại có ma thú tới!" Giọng nói trong trẻo, non nớt như trái nho vừa chín.

Chỉ hai chữ "ma thú" cũng đủ khiến nàng bật dậy như cái lò xo.

"Ma thú đâu?!"

Ánh mắt nàng đảo quanh rồi bất chợt khựng lại.

Nàng... lại xuyên không sao?

Trời đã hửng sáng. Ở sườn núi phía xa, mặt trời vừa nhô lên, rọi nửa khuôn mặt đỏ rực.

Nàng đang đứng bên hồ, nhưng không còn là đại hồ mộng ảo đêm qua, mà là một hồ nước sâu rộng, ba mặt bị bao quanh bởi những vách đá dựng đứng như bị đao chém. Trên vách đá mọc đầy những tán cây cao lớn uốn lượn như cầu vồng, màu xanh thẫm trải dài ngút ngàn.

Điều quan trọng nhất là: tuy chủng loại cây cối rất khác nhau, nhưng phần lớn đều là tùng bách quen thuộc nơi núi rừng, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng những cây đại thụ có lá như bàn tay kỳ dị kia nữa.

Từ vách đá, những dòng thác lớn nhỏ ầm ào đổ xuống mặt hồ, nước va vào đá tung bọt trắng xóa, vang như sấm rền.

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Ngọn núi có thần thú đêm qua đâu? Hồ rộng lớn đẹp như tranh kia đâu? Sao chẳng còn dấu vết gì?

Chẳng lẽ tất cả chỉ là mộng?

Ánh mắt nàng dừng lại nơi cây gậy thủy tinh dưới chân. Một mặt xám trắng, một mặt xanh biếc, hình dáng cổ quái — chính là vũ khí nàng rút ra từ người con quái long đêm qua.

Nàng đảo mắt thêm lần nữa. Thi thể quái long vẫn còn, bị chém nát thành từng khúc.

Tất cả đều xác nhận: đêm qua không phải mộng. Mọi chuyện thực sự đã xảy ra.

Phải rồi... hài tử nhân sâm kia đâu?

Ninh Tuyết Mạch nhanh chóng quét mắt xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng tiểu hài tử kia.

Vừa nãy khi còn mê man, hình như nàng nghe thấy hắn gọi mình... chẳng lẽ là ảo giác?