Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 199: Chịu trách nhiệm với nàng?



Trong lúc hai người vừa nói chuyện, bọn họ lại tiêu diệt thêm một con thằn lằn có sừng.

Con thằn lằn đó tấn công cực nhanh, quả cầu lửa nó phun ra cũng vô cùng uy lực, ngay cả tảng đá bên cạnh cũng có thể bị nung chảy trong chớp mắt!

Nếu một mình Ninh Tuyết Mặc đối đầu, e là còn chưa kịp giáp mặt đã bị hạ gục.

Nhưng bên người nàng có một con búp bê nhân sâm này, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, nàng phụ trách né tránh, còn hắn thì dùng thuật pháp tấn công, chỉ hai ba lượt giao tranh, con thằn lằn có sừng kia đã bị giải quyết.

Ban đầu Ninh Tuyết Mặc còn không mấy hy vọng vào việc rời khỏi đỉnh thứ chín, giờ thì lòng tin tăng vọt.

Có tiểu gia hỏa này bên cạnh, cứ giống như đang gian lận vậy! Chiến đấu thật sự quá sướng!

Nàng phải nghĩ cách giữ hắn bên người lâu dài...

"Tiểu Cửu Tôn, sau này ngươi định thế nào?"

"Bỏ chữ 'tiểu' đi!" Nha đầu này nhất định cứ phải thêm một chữ vào tên của hắn hay sao?

"Được rồi, Cửu Tôn, ngươi không định ở mãi trong núi này chứ?"

"Không." Búp bê Cửu Tôn đáp dứt khoát.

Không thì tốt! Xem ra tiểu tử này cũng có ý định bước vào thế giới này.

Cũng đúng, hắn biết không ít chuyện bên ngoài, xem ra cũng thường xuyên xuống núi...

"Cửu Tôn, ngươi nhìn thấy hết thân thể ta rồi!" Ninh Tuyết Mặc đột ngột buông một câu.

"Chẳng có gì đáng xem." Cửu Tôn đánh giá vô cùng thẳng thắn.

Ninh Tuyết Mặc cố kiềm chế cơn xúc động muốn ném hắn ra ngoài, giảng đạo lý với hắn: "Cho dù không có gì đáng xem thì ngươi cũng đã nhìn hết rồi! Ngươi biết thân thể nữ tử ở thế giới này mà bị người khác nhìn thấy thì chẳng khác gì mất trinh..."

"Vậy thì sao?" Đôi mắt xanh thẫm của Cửu Tôn hơi nheo lại, trong giọng nói có một tia lạnh lẽo.

"Vậy nên ngươi phải chịu trách nhiệm với ta chứ." Ninh Tuyết Mặc đáp một cách hùng hồn.

"Chịu trách nhiệm? Cưới ngươi?" Giọng Cửu Tôn nửa cười nửa thật, không nghe ra cảm xúc gì.

"Không cần thiết!" Ninh Tuyết Mặc lắc ngón tay: "Ngươi chờ lâu như vậy mới lớn được từng này, đợi đến khi ngươi trưởng thành thành nam nhân, e là ta đã xuống mồ rồi. Có khi đến xương cốt cũng tan rồi. Ta không đợi nổi đâu!"

Nàng vòng vo một hồi hóa ra không phải muốn hắn cưới nàng?

Nàng không để tâm đến chuyện đó?

Ánh mắt Cửu Tôn khẽ lay động, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như cũ: "Vậy ngươi muốn gì?"

"Trước khi ta rời khỏi Thiên Thư Sơn, ngươi cứ đi theo ta đi. Ta có thể luôn cõng ngươi lên lưng." Ninh Tuyết Mặc đưa ra điều kiện của mình.

Bình thường nàng mang cái ba lô bốn mươi cân cũng giống như một miếng bánh.

Tên này nhẹ như vậy, cõng không hề mệt, còn giống như một cái ô bảo vệ to lớn, quá đáng giá!

"Bổn tôn đồng ý bảo vệ ngươi một ngày, chỉ một ngày!" Cửu Tôn cất lời, giọng không cho phép phản đối.

Đó là giới hạn hiện tại của hắn. Vì nàng mà hắn đã phá giới vài lần rồi.

Chậc chậc, tiểu gia hỏa đúng là kiêu ngạo, nàng mới gọi hắn mấy câu "Cửu Tôn", hắn đã tự xưng "bổn tôn" luôn rồi...

Thôi được, một ngày thì một ngày, thời gian một ngày cũng đủ để nàng chạy ra khỏi các đỉnh chín, tám, bảy, sáu rồi.

Vài đỉnh phía sau, nàng có thể dựa vào bản lĩnh ra ngoài...

Lúc này hai người đã gần leo đến đỉnh núi, mặt trời nơi chân trời mới chỉ nhô lên một đoạn.

Ngày mới bắt đầu, thời gian của nàng vẫn còn rất dư dả.

"Được rồi, một ngày thì một ngày, là trọn một ngày đấy nhé, mười hai canh giờ, hai mươi bốn tiếng, đến giờ này ngày mai ngươi mới được rời đi."

Lông mày Cửu Tôn khẽ nhíu: "Một ban ngày." Ban đêm hắn còn chuyện khác, chắc chắn không thể mang theo nàng.

"Này, một ban ngày chỉ bằng nửa ngày thôi đấy!"

"Một ban ngày." Cửu Tôn lười tranh luận với nàng.

Thôi kệ! Ninh Tuyết Mặc cũng biết tiểu gia hỏa này tuy nhỏ người nhưng nói được làm được, hắn đã quyết rồi thì nàng cũng khó mà khiến hắn thay đổi.

Nếu nàng chạy nhanh một chút, một ban ngày cũng gần như đủ rồi...

Trong lúc trò chuyện, nàng và hắn cuối cùng cũng leo lên đến đỉnh.

Đỉnh núi này không lớn, Ninh Tuyết Mặc đi vòng qua một tảng đá lớn liền thấy phong cảnh bên kia.

Sau đó — nàng ngẩn người, vô cùng xấu hổ!