Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 201: Tiểu gia hỏa có tay nghề nướng thịt không tệ!



Ninh Tuyết Mạch vốn rất kén ăn, thành phẩm thế kia đương nhiên khiến nàng chẳng muốn động đũa, nhưng bụng đói cồn cào, không ăn thì chắc chắn không còn chút sức lực nào. Không còn cách nào khác, nàng đành ôm đại một miếng thịt khô cứng mà gặm...

Vừa ăn vừa nghĩ, nàng lại nhớ đến thị vệ số 2...

Đáng tiếc về sau không còn cơ hội ăn lại món thịt nướng tuyệt hảo do hắn làm nữa. Trong lòng nàng bỗng trở nên trống vắng, thịt trong tay càng nuốt càng khó trôi.

Cửu Tôn lúc đó đang tĩnh tọa, rõ ràng chẳng hề có hứng thú với đồ nàng nướng. Nhưng có lẽ ngửi được mùi thịt, mùi vị thực sự kỳ quặc, hắn nhíu mày, mở mắt ra. Trông thấy Ninh Tuyết Mạch đang cố gắng nuốt xuống một khối thịt nướng cháy xém, mặt mày uất ức.

Hắn liếc nhìn miếng thịt trong tay nàng, như không thể tin nổi một người lanh lợi như nàng lại có thể làm ra thứ khiến người ta nghẹn lời đến thế...

Cuối cùng không nhịn nổi, hắn bước tới, giật miếng thịt khô trong tay nàng, tiện tay ném đi: "Thứ này, chó ăn cũng chẳng nuốt nổi! Để ta."

Tiểu nhân sâm oa oa biết nướng thịt?

Ninh Tuyết Mạch bán tín bán nghi nhưng vẫn nhường chỗ cho hắn.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt nàng nhìn Cửu Tôn liền sáng rực!

Tiểu gia hỏa này đúng là có tay nghề tuyệt vời!

Thịt nướng lên béo ngậy mà không ngán, hương vị thơm lừng, thậm chí còn ngon hơn cả mấy bậc thầy nướng thịt nàng từng biết! Vượt xa tay nghề của thị vệ số 2, nàng còn chưa ăn đã chảy nước miếng vì hương thơm ngào ngạt...

Hơn nữa, xem hắn nướng thịt cũng là một loại mỹ cảm — từ xiên thịt đến quay nướng, động tác của hắn mượt mà nhanh nhẹn, thoắt một cái đã nướng chín một miếng thơm lừng.

Chẳng lẽ tên này ở núi ngày thường cũng hay ăn thịt?

"Cửu Tôn, ngươi thường nướng thịt ăn thật sao? Hương vị thật sự rất ngon! Ta cứ tưởng ngươi sống bằng cách quang hợp hay hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt thôi cơ... Hóa ra cũng ăn cơm nhân gian như bao người."

Ninh Tuyết Mạch vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi, còn giơ ngón tay cái lên.

Cửu Tôn hơi sững người. Hắn cúi đầu nhìn tay mình, dường như cũng không ngờ mình lại làm việc này thuần thục đến vậy...

Im lặng một thoáng, hắn lấy đâu ra một chiếc khăn, lau tay, nhàn nhạt nói: "Ăn xong rồi."Sau đó quay về tảng đá lớn tiếp tục tĩnh tọa.

Rõ ràng, hắn không có ý định ăn.

Thịt nướng hắn làm còn rất nhiều, Ninh Tuyết Mạch thì ăn ngon lành, trong lòng càng lúc càng trỗi dậy ý nghĩ: phải mang hắn về nhà cho bằng được.

"Tiểu Cửu Tôn, một mình ngươi sống trong núi, không thấy buồn sao?"

"Tạm được."

"Ngươi xem, nơi này chẳng có lấy một người bạn, chắc thường ngày cũng không có ai nói chuyện đúng không? Hay là theo ta về phủ? Nhà ta người đông vui, còn có một con kỳ thú nữa, buồn thì có thể chọc nó chơi."

"Không đi."

"Ta còn có thể dẫn ngươi đi khắp nơi chơi! Ngươi ở trong núi lâu ngày, cả người đều ngốc ngốc. Rõ ràng là một tiểu oa nhi, nên tươi sáng lanh lợi, giờ lại như tiểu đại nhân, học đòi dáng vẻ cao lãnh khốc lạnh... Ngươi là Cửu Tôn chứ có phải Đế Tôn đâu. Hắn là lão nhân rồi, ngươi đừng học theo..."

Lão nhân?

Cửu Tôn có giật thái dương, khẽ liếc nàng một cái: "Không nên vội vàng đánh giá mọi chuyện. Đôi khi, ngươi sẽ nhận ra mình đã sai đến mức nào." Lần này hắn rốt cuộc cũng chịu nói nhiều một chút.

"Ý ngươi là ta đánh giá sai Đế Tôn? Hắn không phải lão nhân, chẳng lẽ lại là tiểu hài tử?"

Ninh Tuyết Mạch nhanh nhạy bắt được trọng điểm, thuận miệng hỏi.

Cửu Tôn: "......"