Độc Bộ Thiên Hạ: Đặc Công Thần Y Tiểu Thú Phi

Chương 200: Một chân đá xuống núi!



Mặt còn lại của ngọn núi này – chính là phía đối diện với đỉnh thứ chín – lại dốc đứng đến mức không ngờ! Gần như là một vách đá dựng đứng vuông góc 90 độ.

Ước chừng cao đến vài trăm trượng. Bên dưới mây mù lượn lờ, chẳng thể nhìn thấy đáy.

Đáng sợ nhất là toàn bộ vách đá bóng loáng như mặt gương, không một nhánh cây hay ngọn cỏ, đừng nói đến chuyện bám víu.

Ninh Tuyết Mặc từng đi qua không ít con sông ngọn núi nổi tiếng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy một vách núi nhẵn mịn đến mức này.

Khinh công của nàng vốn chẳng giỏi, gặp kiểu vách đá như thế này, nhảy xuống không khác nào tự sát?!

"Ngươi đang đùa ta đúng không?" – Ninh Tuyết Mặc giọng không vui, nghiêng đầu lườm đứa nhỏ bên cạnh, hận không thể đá hắn một cước xuống dưới.

"Nơi này đúng là lối xuống núi gần nhất." – Cửu Tôn mặt không đổi sắc.

Đúng là gần thật, nhảy thẳng xuống là đến đáy, chưa cần đến một phút! Chỉ có điều... cũng chưa chắc còn mạng mà đi!

Ninh Tuyết Mặc hít sâu một hơi, liếc hắn một cái, sau đó tìm một tảng đá to ngồi xuống, vươn tay về phía hắn: "Lấy thêm một củ nhân sâm trăm năm. Ta cần bổ sung thể lực để vòng qua mặt còn lại."

"Ngươi tưởng nhân sâm trăm năm là cà rốt chắc? Ai cho ngươi ăn no?" – Cửu Tôn cũng ngồi xuống đối diện nàng.

"Ngươi là vương gia của nhân sâm, lấy một củ ra chẳng phải là chuyện nhỏ?"

"Không có." – Hắn đáp gọn lỏn, không để thương lượng.

Xem ra tiểu nha đầu này đã định hình luôn thân phận cho hắn. Hắn cũng lười sửa.

Dù sao giữa hắn và nàng chỉ là bèo nước gặp nhau, duyên mỏng hơn sương, chẳng cần thiết nói thật thân phận – tránh dọa nàng chết khiếp.

Huống hồ với dáng trẻ con hiện giờ, hắn cũng chẳng muốn ai nhận ra mình là ai.

Nếu nha đầu này thật sự nhìn thấu thân phận hắn... có khi hắn phải diệt khẩu thật.

Tiểu cô nương thú vị thế này, vẫn là nên sống thêm chút nữa thì hơn.

Ninh Tuyết Mặc y thuật cao minh, tất nhiên biết nhân sâm là vật đại bổ, ngày thường chỉ ăn nửa củ đã chảy máu mũi.

Nhưng thân thể nàng giờ đã khác xưa, nội lực tiến bộ vượt bậc, lại có thể hấp thu tinh hoa niệm lực từ thủy tinh. Nàng đoán thân thể mình hiện tại không thể dùng lẽ thường để suy đoán nữa.

Chẳng lẽ bây giờ có thể coi nhân sâm như mía mà gặm?

Nhưng mà... nàng đang rất đói!

Nàng nhịn không nổi lại liếc nhìn Cửu Tôn một cái: "Vậy còn thứ gì khác có thể ăn không?"

Đôi mắt nàng vốn đã long lanh, giờ đói đến đỏ hoe, càng thêm ướt át.

Người bình thường khó lòng chống đỡ ánh nhìn như thế, sớm đã ngoan ngoãn dâng đồ lên.

Nhưng Cửu Tôn rõ ràng không phải người thường, hoàn toàn phớt lờ biểu cảm của nàng, chỉ thản nhiên nói: "Thịt vân hổ có thể ăn được."

Quả thật lúc nãy hai người có giết một con vân hổ, giờ nó vẫn còn nằm cách đó không xa.

Ninh Tuyết Mặc: "..."

Xem ra tên này đúng là nghèo đến mức chỉ còn một củ nhân sâm, còn lại chỉ có... thịt thú hoang.

Lửa trại lại bùng lên.

Thịt vân hổ bị cắt thành từng miếng, xiên lên cành cây rồi nướng.

Ninh Tuyết Mặc tuy có nhiều kỹ năng, nhưng riêng khoản nướng đồ ngoài trời... thì đúng là tai họa. Tay nghề nàng thật sự không thể khen.

Rõ ràng cho gia vị không ít, vậy mà hương vị nướng ra vẫn tệ hại đáng thương! Theo như đánh giá của những người từng ăn qua thì: khó ăn đến mức muốn nổi điên!

Thực ra, thịt vân hổ rất béo ngậy, hương vị còn ngon hơn thịt bò. Nhưng qua tay Ninh Tuyết Mặc, vài miếng thịt nướng lên thì hoặc sống nhăn, hoặc ngoài chín trong chưa chín, hoặc khét lẹt giống như thịt khô.

Khỏi nói cũng biết... bi kịch sắp bắt đầu.

~~~Hết chương 200~~~