Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 861: Không Cùng Một Nhịp



Long Tư Dạ mỉm cười: "Hiện tại ta đã không còn dị ứng với thứ này nữa, nàng cứ gọi món đi, không sao đâu."

"Được!" Cố Tích Cửu xoay người định đi gọi món.

Long Tư Dạ đứng dậy: "Để ta. Cứ bắt nàng chạy tới chạy lui thì còn ra thể thống gì?" Hắn bước tới cửa sổ gọi món, một lát sau quay lại với hai khay thức ăn — một đĩa cá sóc xào chua ngọt, một đĩa thịt dê xào tỏi.

Cả hai món đều là thứ Cố Tích Cửu yêu thích. Vốn dĩ thực đường nơi này không phục vụ những món này, chỉ là nhờ nàng truyền thụ công thức cho đầu bếp ở đây nên mới có.

Hai đĩa đồ ăn nóng hổi được đặt trước mặt nàng, cuối cùng cũng gợi lên chút cảm giác thèm ăn trong Cố Tích Cửu. Nhưng nàng vẫn có chút do dự: "Ta nhớ ngươi không thích đồ chua ngọt, cũng ghét bất kỳ món nào có tỏi..."

Những món này vốn là món nàng lén thích ăn. Kiếp trước, trước mặt Long Tư Dạ, nàng chưa từng dám động đũa. Bởi vì hắn cực kỳ kén ăn, có vô số thứ ghét cay ghét đắng.

Long Tư Dạ bật cười, nhướng mày: "Vậy ta còn ghét những gì nữa? Nàng còn nhớ sao?"

Cố Tích Cửu thuộc làu làu: "Sao không nhớ? Ngươi không ăn tỏi, không ăn rau thơm, không ăn cần, không ăn hoa tỏi, cà tím thì chỉ ăn loại xào tương..." Nàng liệt kê một loạt.

Long Tư Dạ nhìn nàng, ánh mắt có chút sâu xa, khẽ thở dài: "Thì ra ta ghét nhiều thứ như vậy à. Bản thân ta còn chẳng biết mình từng kén chọn đến thế, thật khó khi nàng nhớ kỹ rõ ràng như vậy."

Cố Tích Cửu mỉm cười, không đáp.

Những điều đó đối với nàng quá đỗi quen thuộc. Dù sao kiếp trước nàng luôn ăn cơm cùng hắn, vì theo đuổi hắn mà tỉ mỉ nghiên cứu khẩu vị của hắn, trí nhớ lại cực kỳ tốt, có nhiều chuyện chỉ cần nghĩ là ra, không cần phải cố gắng.

Long Tư Dạ hơi áy náy trong lòng. Kiếp trước nàng luôn chiều theo khẩu vị của hắn, che giấu sở thích của bản thân rất kỹ, đến nỗi hắn gần như không chú ý đến thói quen ăn uống của nàng, chỉ nhớ được một ít thứ mơ hồ...

Ánh mắt hắn thoáng lay động. Hắn hiểu rõ, nếu ép nàng quá, nàng chỉ biết chạy trốn. Đến cả bằng hữu còn không thể làm, vậy hắn sẽ hoàn toàn không còn cơ hội.

Hắn biết tính tình nàng, hiểu rõ nàng suy nghĩ ra sao.

Cho nên hắn chỉ có thể lùi một bước, lấy thân phận bằng hữu mà ở bên cạnh nàng, không gây cho nàng bất kỳ áp lực nào.

Sớm muộn gì nàng cũng sẽ là của hắn.

Cố Tích Cửu có chút thất thần. Tai nàng rất thính, lúc nào cũng nghe được động tĩnh từ phía Đế Phất Y.

Nghe thấy Nhạc Tử Hạnh ân cần giới thiệu các món ăn cho hắn, nghe nàng hỏi hắn những vấn đề trong chương trình học, cũng nghe được hắn đáp lại.

Người như hắn vốn không kiên nhẫn, thường ngày rất lười giảng bài. Học sinh hỏi, hắn hầu như chỉ ném lại một câu "Tự lĩnh hội đi" rồi bỏ đi.

Nhưng đối với Nhạc Tử Hạnh thì lại khác. Nàng ấy hỏi gì, hắn trả lời nấy, không giữ lại chút nào, đến cả câu cửa miệng "khi ăn khi ngủ không nói" cũng không xuất hiện.

Cố Tích Cửu dùng đũa gẩy nhẹ món ăn trước mặt, môi khẽ cong lên.

Nàng thấy thật buồn cười — nàng và Đế Phất Y dường như vĩnh viễn không cùng một nhịp.

Cho dù có cảm giác thì sao? Giữa nàng và hắn, e là định sẵn không duyên.

Thôi, nàng vẫn còn nhỏ, nghĩ đến những chuyện này vẫn còn quá sớm!

Hiện tại điều nàng nên để tâm là việc học, là nâng cao bản thân, chứ không phải đắm chìm trong mấy chuyện tình cảm rối rắm khanh khanh ta ta...

...

Hôm nay, tiết đầu tiên chính là tiết học của Đế Phất Y.

Lần này, Cố Tích Cửu không trốn học nữa.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com