Dù tu luyện bất kỳ thuật pháp nào, điều đầu tiên cần có là tâm cảnh vững vàng, bình tĩnh. Nhưng nàng lúc này lại hoàn toàn không thể tĩnh tâm.
Đặc biệt là sau những lần thất bại liên tiếp, càng khiến tâm trạng nàng rối loạn, tinh thần cũng bị kéo xuống không phanh.
Nàng biết bản thân không thể leo lên được, nhưng cũng không cam lòng dễ dàng nhận thua. Dù làm việc gì, nàng cũng đều liều mạng cố gắng. Chỉ cần đã dốc hết sức, cho dù cuối cùng vẫn không thành công, ít nhất sau này sẽ không hối hận.
Khi các học viên xung quanh đều đã vượt qua, trái lại lòng nàng dần bình ổn lại.
Nàng biết Đế Phất Y đang châm hương. Cũng hiểu rõ nén hương kia đã sắp cháy hết.
Nhưng cũng có sao? Cùng lắm thì bị hắn trừng phạt một trận, có thể thế nào? Chẳng lẽ hắn dám lấy mạng nàng? Nhiều nhất cũng chỉ là... lột da mà thôi ——
Vì đã tĩnh tâm trở lại, đầu óc nàng bắt đầu nhanh chóng phân tích nguyên nhân dẫn đến từng lần thất bại, rồi rút ra bài học để tiếp tục thử lại ——
Người ngoài chỉ nhìn thấy nàng bay lên rồi lại rơi xuống, nhìn thấy nàng không ngừng thất bại. Nhưng nàng biết rõ, bản thân vẫn đang tiến bộ, ít nhất mỗi lần đều bay cao hơn một chút!
Nàng cũng nghe được Thiên Linh Vũ truyền âm, nhưng lại không định làm theo lời hắn.
Từ trước đến nay, khi học hành nàng đều làm nghiêm túc, không bao giờ gian dối, bởi vì học được hay không là chuyện của chính mình. Nếu gian dối, thì cũng chỉ là đang lừa chính bản thân.
Huống hồ, cho dù nàng dùng thuật pháp khác để bay lên, thì có ích gì? Người kia ánh mắt như đuốc, ai biết có phải đang chờ sẵn ở đó bắt thóp nàng hay không? Nếu nàng dùng thuật thuấn di mà bị hắn vạch mặt ngay tại chỗ, thì càng mất mặt!
Nàng còn đang chuẩn bị thử lại, bỗng trong tai vang lên âm thanh truyền âm lạnh nhạt của Đế Phất Y:
"Bổn tọa không nghĩ phạt ngươi. Dùng thuấn di kết hợp với phong hành thuật để vượt qua."
Cố Tích Cửu không đáp lại. Ai biết hắn đang giở trò gì? Người này tâm tư thâm sâu khó lường, nàng hiện tại chẳng dám tùy tiện đoán nữa!
"Cố Tích Cửu, đừng cậy mạnh, trước cứ lên đây đã rồi nói!" – Hắn lại truyền âm xuống.
Nhưng Cố Tích Cửu vẫn làm như không nghe thấy. Nàng không phải vì tranh đua cao thấp, mà là muốn chứng minh bằng thực lực của chính mình.
Thắng thì thắng cho quang minh chính đại, thua cũng phải thua cho đường hoàng minh bạch!
Lúc tâm nàng hoàn toàn bình ổn lại, toàn thân công lực liền nhanh chóng vận chuyển. Khi nàng một lần nữa thi triển phong hành thuật, vậy mà thật sự bay đến mép vách núi— chỉ còn cách đỉnh vách mười phân, là có thể đặt chân lên đó!
Nhưng chỉ thiếu mười phân đó, lại khiến nàng vuột mất cơ hội. Thân thể nàng bắt đầu rơi xuống lần nữa ——
Bốn phía vang lên tiếng kinh hô. Cố Tích Cửu khẽ nhắm mắt, bởi trong khoảnh khắc nàng vừa bay lên, đã thấy cây hương kia... sắp tắt rồi.
Vậy nghĩa là, nàng không còn cơ hội thử lại lần nữa.
Cuối cùng... vẫn là thất bại rồi sao ——
Nàng chuẩn bị mặc kệ mà ngã xuống, thì một luồng phong lực đột ngột ập đến, bất ngờ đỡ lấy thân thể nàng, khiến nàng đang rơi xuống lại bay lên!
Nàng rốt cuộc... vững vàng đứng trên vách núi!
Ngay khoảnh khắc hai chân nàng chạm đất, cây hương cũng vừa lúc lóe sáng lần cuối rồi tắt ngúm.
"Tích Cửu, giỏi lắm! Ngươi chỉ mới linh lực cấp 6 mà cũng có thể bay lên đây, thật sự không thể tin nổi!" – Thiên Linh Vũ mặt mày rạng rỡ, không giấu được vui mừng.
Không ít bạn học cũng chạy ùa đến, vây quanh nàng chúc mừng.
Dĩ nhiên, vẫn có vài người tỏ rõ sự không cam lòng. Có kẻ đứng bên chỉ im lặng, có kẻ nói vài câu rồi lộ ra giọng điệu châm chọc.
Bọn họ chủ yếu vì nhìn thấy thái độ của Đế Phất Y đối với Cố Tích Cửu dường như có gì đó là lạ, giống như đang cố tình gây khó dễ. Vậy nên bọn họ cũng chẳng cần kiêng dè gì nhiều.