Thế là hắn trở thành khách quen của quán rượu kia, chờ một cơ hội để tiếp cận mỹ nhân nọ. Thế nhưng nàng lại rất có cốt khí, hoàn toàn không thèm để mắt đến hắn.
Mãi cho đến một ngày, hắn cảm thấy mỹ nhân này quả thực khó theo đuổi, không muốn tốn thêm công sức, bèn tự ép mình một tháng không đặt chân tới nơi đó. Một tháng sau, khi hắn quyết định quay lại lần cuối để chính thức từ biệt đoạn tương tư đơn phương này, không ngờ vừa xuất hiện, mỹ nhân kia liền mắt đỏ hoe, hỏi hắn vì sao lâu như vậy chưa quay lại.
Khi ấy hắn sững người, vô thức hỏi: "Nàng nhớ ta à?"
Thiếu nữ khẽ "ưm" một tiếng, rồi nhào ngay vào lòng hắn.
Thế là hắn thành công có được một đoạn giai thoại tình cảm.
Dĩ nhiên, Mộc Vân trời sinh phong lưu, sau mấy lần mây mưa với thiếu nữ ấy liền phát hiện nàng cũng chẳng tốt đẹp như trong tưởng tượng—chẳng qua là vì lúc đầu khó theo đuổi nên mới khiến hắn dốc nhiều tâm sức. Giờ đã chiếm được, những khuyết điểm của nàng lập tức bày ra trước mắt.
Ví dụ như chân hơi to, ví dụ như sống mũi hơi sụp, ví dụ như tính tình có chút chanh chua...
Thế là hắn chia tay với vị băng sơn mỹ nhân từng khiến hắn hao tâm tổn trí.
Đó là lần đầu tiên hắn "lạt mềm buộc chặt", tuy chỉ là vô ý, nhưng hiệu quả không tồi. Từ đó, hắn rút ra kinh nghiệm, đem áp dụng lên nữ tử thứ hai.
Người thứ hai là một nữ hiệp trong võ lâm, tính tình cao ngạo, như đóa băng hoa kiêu kỳ, khiến bao anh hùng phải quỳ gối dưới tà váy nàng.
Nàng có một sở thích kỳ quái—hy vọng toàn thiên hạ hảo hán đều say mê mình, tốt nhất vì nàng mà tranh đấu sống còn. Đối với đám nam nhân theo đuổi, nàng cũng dùng chiêu "lạt mềm buộc chặt", chẳng thân mật với ai thật sự, nhưng lại luôn như có như không trêu chọc bọn họ. Không cho hy vọng, cũng không cho tuyệt vọng, khiến người ta lúc nào cũng thấy dường như chỉ cần thêm một bước nữa là có thể chạm tới nàng...
Trong thời gian ngắn, nàng ta đã khiến đám nam nhân phát cuồng giống như trúng tà.
Một người bạn thân của Mộc Vân cũng nằm trong số đó—vì nàng mà tranh giành với kẻ khác, suýt mất mạng trong một trận ẩu đả. Cuối cùng lại bị nàng đá đi như một con chó không hơn không kém.
Chuyện này đến tai Mộc Vân. Hắn quyết chí thay bạn báo thù, dùng đúng chiêu "gậy ông đập lưng ông".
Hắn bắt đầu tiếp cận nàng, cũng điên cuồng theo đuổi như bao kẻ khác. Với vẻ ngoài tuấn tú, phong thái phong lưu, hắn nổi bật giữa đám nam nhân kia như ngọc thụ lâm phong, lập tức lọt vào mắt xanh của nàng. Nàng bắt đầu đối xử với hắn có phần thân thiết hơn người khác, nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn đôi chút.
Mộc Vân không vội. Sau vài ngày cuồng nhiệt, hắn bất ngờ biến mất, suốt một tháng không xuất hiện trước mặt nàng. Khi hắn tái xuất, bên cạnh đã có thêm một hồng nhan tri kỷ xinh đẹp.
Nàng không cam lòng, nhìn thấy hắn cười nói với người khác lại đầy ủy khuất trong lòng. Thế là bắt đầu chủ động tiếp cận hắn, có lẽ vì muốn chinh phục.
Nhưng Mộc Vân vẫn trước sau lạnh nhạt, thái độ hờ hững khiến nàng càng thêm ám ảnh. Càng bị phớt lờ, nàng càng không buông tay, càng muốn chiếm lấy hắn, muốn hắn một lần nữa nâng nàng trong lòng bàn tay như trước.
Cuối cùng, nàng gần như đã khắc ghi hắn vào tim, thề không lấy ai ngoài hắn. Đến lúc đó, hắn mới nhẹ nhàng vươn cành ôliu.
Và thế là nàng trở thành một trong số những hồng nhan tri kỷ của hắn.
Có được nàng rồi, hắn rất nhanh chóng và dứt khoát ném bỏ, để nàng cũng nếm mùi bị ruồng rẫy, đau đớn đến mức sống không bằng chết.
Kể xong hai đoạn tình sử này, Mộc Vân vẫn cảm thấy chưa đã, liền chuẩn bị tổng kết kinh nghiệm...