Tiểu Long Tích cũng vội vàng áp tay mình lên mặt kính, cách lớp thủy tinh, bàn tay nhỏ của hắn và nàng nhẹ nhàng chạm nhau. Ánh mắt kiên định, hắn như đang thề: "Ta nhất định sẽ không để ngươi rơi vào kết cục bi thảm này! Ta sẽ cứu ngươi, để ngươi có được cuộc sống tốt đẹp nhất..."
Hình ảnh lại thay đổi.
Nàng được người ta ôm ra khỏi quan tài thủy tinh. Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi nơi đó, trong lòng hoảng loạn, đôi tay nhỏ vẫn bám chặt lấy nam nhân đang bế nàng.
Tên khoa học điên thay cho nàng một bộ váy nhỏ xinh xắn, khẽ cười dịu dàng: "Bảo bối, ôm ta chặt như vậy à? Gọi một tiếng 'ba ba' nghe thử xem nào."
Nàng mở to đôi mắt trong sáng nhìn ông ta, rồi cuối cùng cũng hé môi, thốt ra câu đầu tiên: "Gọi một tiếng 'ba ba' nghe thử xem nào."
Tên khoa học điên: "......"
Sau đó, nàng bị ôm ra ngoài, đặt lên một chiếc giường bên cạnh một đứa trẻ khác.
Nàng ngẩng đầu nhìn — đứa bé kia có khuôn mặt giống hệt nàng, chỉ khác một điều: cổ nó đeo một miếng ngọc đỏ rực.
Nàng đưa tay định chạm vào, nhưng bị tên khoa học điên vung tay tát mạnh lên tay nhỏ của nàng. Đau đến mức đỏ cả mu bàn tay, vậy mà nàng chỉ cắn môi, kiên quyết không khóc.
Bên giường còn có một đôi nam nữ đang đứng, nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt soi mói: "Thật sự giống nhau như đúc!"
Cặp đôi ấy nhìn hai đứa như đang đánh giá hàng hóa, rồi sau đó cùng tên khoa học điên rời khỏi phòng.
Không lâu sau, tiểu Long Tích quay lại.
Hắn ghé vào mép giường, nhìn chằm chằm hai đứa trẻ giống nhau như đúc đang bò qua bò lại. Cả hai đều mặc quần áo giống hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất là một đứa đeo ngọc bội, một đứa không.
Tiểu Long Tích đứng nhìn một lúc lâu, sau đó lặng lẽ đi tới chỗ nhân viên y tế bên cạnh, nhân lúc người nọ không để ý, hắn nhanh nhẹn tháo miếng ngọc bội từ cổ đứa trẻ kia và đeo sang cho nàng.
Nàng vui vẻ vô cùng, cảm thấy cuối cùng cũng có được miếng ngọc ấy. Ngồi ngay tại chỗ, nâng ngọc bội lên chơi đùa, ánh mắt sáng rỡ.
Tiểu Long Tích khẽ nhón chân, đưa tay xoa đầu nàng: "Ta đã nói rồi, sẽ cho ngươi điều tốt nhất... để ngươi có cuộc sống tốt nhất..."
Nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì, hắn liền quay người chạy vụt đi.
Lại một lúc sau, tên khoa học điên quay trở lại. Hắn đứng bên giường, im lặng nhìn hai đứa trẻ một lúc, sau đó bỗng cong môi cười khẽ. Hắn đưa tay, tháo miếng ngọc bội trên cổ nàng xuống, không chút do dự đeo lại lên cổ đứa trẻ đối diện.
Sau đó, ông ta cúi đầu, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu Cố Tích Cửu, dịu dàng nói: "Bảo bối, con là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ta, dĩ nhiên phải có một tiền đồ và tương lai rực rỡ. Sao có thể chỉ làm một thiên kim tiểu thư? Con sẽ là một thiên tài tuyệt đỉnh... A Tích ngốc nghếch kia, suýt nữa phá hỏng kế hoạch của ta..."
Nàng khi ấy còn quá nhỏ, chẳng hiểu được lời ông ta nói, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta. Không lâu sau, vợ chồng nhà họ Diệp bước vào, ôm đứa trẻ của họ rời đi ——
Còn nàng, nhỏ bé, ngồi yên lặng tại chỗ, ánh mắt tha thiết dõi theo bóng lưng bọn họ khuất dần.
......Edit: Emily Ton.....
Cố Tích Cửu đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nàng bật dậy, dựa vào trụ giường, thở dốc.
Giấc mơ lần này khác hẳn những giấc mộng hỗn loạn trước kia. Nó rõ ràng, chân thật đến mức dù tỉnh lại, nàng vẫn không thể quên đi như thường lệ.
Trán nàng rịn mồ hôi lạnh. Nàng không ngờ mình lại mơ thấy chuyện như vậy.
Nàng cẩn thận ngẫm lại từng chi tiết trong mộng, chậm rãi sắp xếp, cuối cùng cũng rút ra một kết luận.
Giấc mộng ấy... rất có thể là ký ức thật. Một phần ký ức từng bị chôn vùi rất sâu trong tiềm thức, vì khi đó nàng còn quá nhỏ, lớn lên liền quên mất, nay bất chợt được tái hiện qua mộng cảnh.
Thì ra nàng chính là đứa trẻ nhân bản đó!
Những lời Long Tích nói là thật, cả chuyện về Thương Khung Ngọc cũng vậy.
Hắn cho rằng mình đã âm thầm tráo đổi hai đứa trẻ, nào ngờ từ lâu đã bị tên khoa học điên nhìn thấu. Ông ta chẳng cần ngăn cản, chỉ lặng lẽ đưa mọi thứ quay về đúng chỗ.
Long Tích không hề hay biết điều đó, vẫn tưởng nàng là con gái ruột của Diệp Hồng Phong.
Nhưng sự thật thì không phải. Nàng — chính là đứa trẻ nhân bản được tiêm gen cải tiến của kẻ điên ấy.