"Sẽ không để ngươi phải thức đêm." Đế Phất Y mở miệng, giọng bình thản: "Bổn tọa tự biết nặng nhẹ. Trước cứ ngồi xuống, nếm thử tay nghề của bổn tọa."
Cố Tích Cửu dò xét hỏi: "Ý Tả thiên sư đại nhân là muốn giảm số lần bị phạt cho Tích Cửu?"
Đế Phất Y liếc nàng: "Sao có thể? Bổn tọa một lời nói ra—một là một, hai là hai, chưa từng có chuyện khoan nhượng."
Cố Tích Cửu: "..." Thế thì còn nói sẽ không để nàng thức đêm làm gì?
Nàng cười nhạt: "Vậy đa tạ Tả thiên sư đại nhân tín nhiệm. Đáng tiếc lòng ta không yên. Đồ ăn của thiên sư đại nhân tất nhiên là hảo hạng, nhưng ta vừa ăn no, cũng không có hứng thú với món nướng dã ngoại. Ta vẫn nên vận động trước, chuẩn bị chịu phạt."
Nói rồi, nàng xoay người định rời đi.
"Tích Cửu, ngươi muốn đổi lớp đúng không? Bổn tọa chuẩn bị tiệc tiễn ngươi, không nể mặt ăn một miếng hay sao?" Đế Phất Y cất tiếng phía sau nàng.
Cố Tích Cửu khựng lại: "... Làm sao ngươi biết..." Nàng chưa nói hết câu đã im lặng. Với bản lĩnh của Đế Phất Y, nếu hắn muốn biết chuyện gì thì quá dễ dàng. Nàng chỉ không ngờ hắn biết nhanh như vậy mà thôi.
Nhưng biết thì đã sao? Nàng cũng chẳng làm gì sai.
Vì thế, Cố Tích Cửu quay người lại, ngồi xuống: "Đa tạ."Ánh mắt nàng lướt qua đống lửa nướng kia: "Ta muốn một cánh gà."
Đế Phất Y cười nhẹ: "Yên tâm, hai cánh gà đều là của ngươi."Hắn cẩn thận trở thịt trên lửa, rắc thêm một lớp muối, lại quét một lượt nước sốt...
Lửa trại cháy bập bùng, ánh lên gương mặt tuấn tú đến mức không giống người thường của hắn.
Hôm nay hắn hiếm khi không đeo mặt nạ, ngũ quan dưới ánh sáng sao càng thêm tinh xảo giống như tranh vẽ. Cố Tích Cửu nhìn thoáng qua liền nhanh chóng dời mắt, tập trung nhìn con gà rừng đang được nướng trên lửa.
Chỉ là, càng nhìn nàng càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Con "gà rừng" kia trông như không phải gà thật. Trên đầu có hai cái mào, cánh xòe như hình quạt, móng không giống chân gà mà có dáng như cánh mai. Vì đã bị vặt sạch lông nên rất khó đoán hình dáng vốn có của con vật này.
Thoạt nhìn thì đúng là gà rừng, nhưng nhìn kỹ lại... không giống chút nào.
Đế Phất Y không mở lời, Cố Tích Cửu tất nhiên cũng không chủ động bắt chuyện. Nàng chỉ ngồi yên, chờ món nướng chín, trong đầu đã bắt đầu vận chuyển tâm pháp, chuẩn bị cho lát nữa bị phạt.
"Vì sao lại muốn đổi lớp?" Đế Phất Y chợt lên tiếng, giọng như hỏi vu vơ.
Cố Tích Cửu đáp lại thản nhiên: "Linh lực của ta không đủ, có vài tiết học ở lớp 1 không thể theo kịp..."Nàng lặp lại lý do đã nói với Cổ Tàn Mặc.
"Tiết nào không theo kịp?" Đế Phất Y bắt đầu truy vấn cụ thể.
Cố Tích Cửu khẽ nhíu mày. Dù Đế Phất Y cũng được coi là đạo sư của lớp 1, nhưng thân phận của hắn thực chất chỉ là khách tọa, không hề nắm quyền với việc điều chuyển lớp hay thành tích của học sinh. Những chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến hắn.
Nàng không muốn tranh cãi, nên chỉ mỉm cười nhạt: "Đa tạ Tả thiên sư đại nhân quan tâm, nhưng đây là chuyện riêng của Tích Cửu, không tiện nói nhiều."
Đế Phất Y im lặng, tiếp tục chuyên chú vào việc nướng thịt.
Tay nghề của hắn lần này đúng là tiến bộ rõ rệt—món nướng còn chưa xong, mùi thơm đã lan xa nửa dặm.
Cố Tích Cửu dù vừa ăn cơm xong, bụng vốn chẳng đói, nhưng ngửi thấy mùi kia lại cảm thấy bụng hơi động. Ánh mắt không kìm được lướt qua con chim nướng vàng óng trên lửa mấy lần.
Cuối cùng, món nướng đã hoàn tất. Hắn giơ tay xé xuống một cái cánh: "Tới, nếm thử."
Rõ ràng vừa lấy từ trên lửa xuống, lẽ ra phải nóng đến bỏng tay, vậy mà đến tay nàng lại vừa vặn ấm áp, hoàn toàn thích hợp để ăn.