Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 878: Ăn cánh, muốn ăn luôn cả người



Cố Tích Cửu cầm cái "cánh gà" kia, nhất thời không xuống miệng được. Nàng rất chắc chắn đây không phải là cánh gà rừng.

"Đây là chim gì vậy?" Ngay cả cánh cũng trông tao nhã như thế.

Đế Phất Y giơ tay, đưa cho nàng một cây ngân châm: "Dùng nó chọc thử một cái."

Cố Tích Cửu không rõ dụng ý, nhưng vẫn nhận lấy, thật sự chọc một cái lên cánh, rồi rút ra nhìn. Không thấy có dấu hiệu gì bất thường.

"Không có độc chứ?"

Đế Phất Y mỉm cười: "Ngươi có thể yên tâm ăn rồi."

Cố Tích Cửu đen mặt: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta vốn không cho rằng cái cánh này có độc." Sở dĩ nàng chưa xuống miệng là vì cảm thấy cái cánh này nhìn quá lạ. Không lẽ là biến dị của gà rừng?

Đế Phất Y khẽ cười: "Ngươi đúng là không sợ có độc, nhưng trong bụng nhất định đang nghĩ, Tả thiên sư lại đang toan tính chuyện xấu gì đó phải không?"

Cố Tích Cửu: "..." Tên này là con giun trong bụng người khác sao?

Đế Phất Y nhìn nàng chằm chằm: "Bổn tọa đoán có đúng không? Không được nói dối, phải nói thật."

Cố Tích Cửu cũng không khách khí: "Ngươi đoán đúng một nửa. Ta quả thật đang thắc mắc rốt cuộc ngươi muốn làm gì. Còn về chuyện xấu thì là do ngươi tự suy ra, không liên quan đến ta."

Vừa rồi nàng đúng là đang phỏng đoán mục đích của hắn, có chút giống như kiểu dạy dỗ trước rồi cho ăn táo ngọt sau, nhưng nàng thật sự không có hứng thú với cái kịch bản đó.

Đế Phất Y thở dài: "Ăn trước đi, lát nữa ta sẽ nói. Ta sợ nói ra rồi ngươi lại không ăn nổi nữa."

Cố Tích Cửu lập tức cảnh giác, hắn lại muốn làm gì nữa? Nghĩ ra cái trò quỷ gì đây?

Nàng dừng lại: "Ta thấy tốt nhất Tả thiên sư cứ nói luôn đi. Ngươi cứ úp mở thế này, ta lại càng không muốn ăn."

Nhưng Đế Phất Y vẫn kiên trì: "Ngươi ăn trước đi, món này mà nguội thì không ăn được nữa. Dinh dưỡng cũng mất hết, tiếc lắm!"

Một món nướng dã ngoại mà có gì ghê gớm đâu, vậy mà vị Tả thiên sư này lại coi như bảo vật.

Cố Tích Cửu nhìn cái cánh trong tay, thôi kệ, cắn đại một miếng vậy.

Nàng vừa ăn một miếng nhỏ, liền sững sờ tại chỗ.

Thịt kia vừa cắn vào đã thấy mềm mại, tươi ngon, hương thơm thanh nhã lan tỏa, còn xen lẫn mùi trúc diệp dìu dịu. Chỉ mới ngậm trong miệng chốc lát, hương vị đã dậy lên tràn ngập khoang miệng, một luồng không khí trong lành và sảng khoái trượt xuống cổ họng, chạy thẳng vào phổi.

Quá ngon!

Từ trước đến nay, nàng chưa từng nếm món nướng nào có hương vị tuyệt vời đến vậy.

Cố Tích Cửu không do dự, gặm sạch cánh gà trong tay chỉ trong chớp mắt.

Còn chưa kịp nuốt xuống hơi cuối cùng, một chiếc cánh khác đã được đưa tới: "Đã ăn cánh thì phải ăn đôi, một cánh không bay nổi đâu."

Cố Tích Cửu không ngờ Đế Phất Y lại phối hợp đến mức này. Vốn dĩ nàng cũng không định lấy thêm, nhưng vị ngon đến thế, lại thêm thái độ ân cần của hắn...

Vậy thì nàng cũng chẳng cần khách sáo!

Nàng cười cười cảm ơn, rồi dứt khoát nhận lấy cái cánh thứ hai bắt đầu gặm tiếp.

Đang ăn được một nửa, Đế Phất Y lại đưa qua một hồ lô rượu màu xanh nhạt: "Chỉ ăn thịt sẽ ngấy, uống chút rượu cho đỡ ngán."

Lần này, Cố Tích Cửu không nhận lấy mà từ trong túi trữ vật của mình rút ra một hồ lô rượu: "Ta có mang theo rồi."

Nàng vừa định mở nắp thì cổ tay đã bị hắn nắm lấy.

"Rượu của ngươi không được. Ăn Thanh Loan điểu phải dùng rượu Trạc Căn Tuyền để phối mới có thể phát huy hết tác dụng."

Hồ lô trong tay Cố Tích Cửu suýt nữa rơi xuống đất, nàng cũng quên cả việc rút tay lại: "Thanh Loan điểu?!"

Nàng lập tức quay đầu nhìn lại con quái điểu đã mất hai cánh kia: "Đó là... Thanh Loan điểu?!"

Trời ơi, nàng không nghe nhầm đấy chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com