Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới

Chương 879: Bảo bối, thì ra nàng sợ sét đánh



Thanh Loan điểu chính là thần điểu của đại lục này, gần như tương đương với phượng hoàng trong truyền thuyết. Chỉ cần giương cánh là có thể bay ngàn dặm trong chớp mắt, là tồn tại hiếm hoi chẳng kém gì Lục Ngô.

Tương truyền, Thanh Loan điểu là chim cát tường, giống như kỳ lân, nơi nào xuất hiện cũng khiến bá tánh quỳ lạy, hoan hỉ chúc mừng. Sử quan sẽ ghi vào sử sách, tượng trưng cho thiên tử đức thịnh cảm hóa trời đất, nên trời mới giáng Thanh Loan mang điềm lành đến nhân gian.

Vậy mà... một thần điểu như thế lại bị vị Tả thiên sư này coi như gà rừng đem ra... nướng!

Hắn không sợ thiên lôi đánh xuống hay sao?!

Cố Tích Cửu cảm thấy vị Tả thiên sư này đúng là một đại phá gia thiên sư!

Đế Phất Y thấy nàng trợn mắt há mồm, chỉ khẽ thở dài: "Bổn tọa chính là mạo hiểm bị thiên lôi đánh để nướng con chim này cho ngươi. Ăn nhiều một chút, đừng phụ tâm ý của ta." Nói rồi, hắn đặt hồ lô rượu của mình vào tay nàng, "Nào, uống một ngụm rượu cho đỡ sợ."

Cố Tích Cửu nhìn hồ lô rượu trong tay, rồi lại nhìn cái cánh chim đã gặm hơn phân nửa.

Nàng vừa mới gặm Thanh Loan điểu. Không biết ông trời có tính sổ với nàng không...

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, trên trời liền lóe sáng một luồng ánh chớp, tiếp theo là một chuỗi sấm rền đinh tai nhức óc.

Cố Tích Cửu theo bản năng co người lại. Đừng nói là... thật sự dẫn thiên lôi tới?!

Nàng ngẩng đầu nhìn lên — không biết từ khi nào, mây đen đã che kín bầu trời, ánh trăng và sao đều biến mất, chớp giật không ngừng lóe lên giữa tầng mây.

"Rắc!" Một tia chớp xé toạc bầu trời, đánh thẳng xuống!

Cố Tích Cửu giật bắn người, trơ mắt nhìn một tia sét hình cầu đánh trúng tảng đá xanh bên cạnh Đế Phất Y, trong nháy mắt đã biến nó thành bụi mịn.

Ngay sau đó, lại một tia chớp nữa giáng xuống — lần này, đích nhắm là đầu của Đế Phất Y!

Cố Tích Cửu kinh hoảng, gần như bản năng phản ứng, lập tức nhào tới ôm chặt lấy Đế Phất Y, một cái thuấn di rời thẳng mấy trăm mét. Tia chớp kia bổ trúng đống lửa đang cháy rừng rực, tia lửa tung toé khắp nơi, gần như nhuộm đỏ cả không trung!

Tiếng sấm vang lên như xé rách trời đất, chấn đến mức tai nàng tê dại. Không kịp suy nghĩ gì khác, Cố Tích Cửu ôm chặt lấy eo hắn, lập tức thuấn di thêm lần nữa.

Nàng vốn quen thói quan sát địa hình mỗi khi đặt chân đến nơi nào mới. Phàm là nơi từng đi qua, hoàn cảnh chung quanh đều có thể vẽ ra rõ ràng trong đầu nàng. Chớ nói đến mấy cây bên vách đá, đến cả tổ rắn con ở đâu nàng cũng nhớ, huống hồ là một sơn động ẩn mình dưới lớp cỏ rậm bên vách đá — nơi ấy sao giấu nổi đôi mắt nàng?

Vì vậy, điểm đến đầu tiên nàng chọn để tránh sét chính là sơn động kia. Thuấn di một cái đã trực tiếp đưa cả hai vào trong.

Động sâu hun hút. Cố Tích Cửu sợ lôi điện vẫn còn đuổi theo vào, bèn kéo hắn tiếp tục rút sâu vào trong. Đi được chừng hơn hai chục mét, đến tận cuối hang mới dừng lại.

Tim vẫn đập thình thịch chưa yên, nàng theo bản năng quay đầu nhìn ra phía ngoài. Trốn sâu thế này rồi, lẽ nào sét còn có thể truy đuổi theo? Trừ khi sấm sét bây giờ đã trang bị radar, bằng không chắc cũng không thể vào nổi.

Quả nhiên, nàng đoán không sai. Sét chỉ cuồn cuộn vang rền ngoài cửa động, không có dấu hiệu tiến vào.

Cố Tích Cửu dựng tai nghe một lúc, xác định không còn nguy cơ mới khẽ thở phào một hơi thật dài.

"Bảo bối, thì ra nàng sợ sét đánh." Giọng Đế Phất Y vang lên bên tai, mang theo chút ý cười nhàn nhạt.

Cố Tích Cửu lập tức cứng người, lúc này mới nhận ra — nàng còn đang ôm chặt hắn như trẻ con ôm búp bê vải!

Nàng vội buông tay, lùi ra sau một bước. Nhưng sơn động quá hẹp, vừa lùi liền suýt chút nữa va thẳng vào vách đá phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com