Độc Phụ

Chương 13



22

 

“Ngươi vốn là kẻ ở rể bước vào cửa nhà ta, phụ thân nhìn trúng tài hoa của ngươi, một lòng nâng đỡ ngươi bước lên con đường khoa cử.”

 

“Thế nhưng ngươi đã làm gì? Ăn dùng tài lực nhà ta, lại âm thầm nuôi dưỡng ả tiện nhân nơi quê cũ!”

 

“Đến nay, ả ta đè đầu cưỡi cổ ta, khiến ta thành trò cười thiên hạ chưa đủ, đến cả hai đứa con ta cũng bị người đời chế nhạo là con hoang, thứ xuất!”

 

“Thật tội cho chúng, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, vậy mà ở nhà họ Hứa các ngươi, đến một bát cháo tổ yến, một tấm chăn gấm cũng chẳng được dùng!”

 

“Ta không đi? Lẽ nào còn ở lại đây chịu khổ, để người khinh rẻ?”

 

Tống Minh Nguyệt kéo theo hai đứa con đang gào khóc om sòm, giận dữ đòi rời khỏi phủ.

 

Hứa Lâm Xuyên luống cuống khuyên nhủ:

 

“Ta nào nói không đi? Chẳng qua vào kinh cần bạc. Ban đầu tính quay về nhà lấy từ tay Ký Như Lan một khoản lớn để làm lộ phí. Nào ngờ nàng chẳng chịu chờ, cứ khăng khăng nói ta và Ký Như Lan còn dây dưa, đòi chúng ta phải dâng trà nhận nàng làm thiếp, kết quả gậy ông đập lưng ông, giờ lại quay sang trách ta?”

 

“Hiện tại ta có thể cùng nàng rời đi, nhưng lấy gì mà vào kinh? Họ hàng nhà họ Hứa đã hứa góp bạc cho ta, đợi khi ta nhận được bạc rồi, ta sẽ đưa ba mẹ con nàng vào kinh hưởng phúc, chẳng phải tốt sao?”

 

Tống Minh Nguyệt nghe thế thì thần sắc hơi hòa hoãn. Nhưng bên cạnh, Hứa Thanh Như như người mất hồn, khẽ bật cười khinh miệt:

 

“Số bạc ấy, không còn nữa!”

 

Hứa Lâm Xuyên biến sắc:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Ngươi nói cái gì?”

 

Ánh mắt mờ mịt của Hứa Thanh Như rơi lên mặt hắn, chậm rãi nói:

 

“Ta nói, ngươi có đợi đến tận cuối đời, bạc ấy cũng chẳng đến tay ngươi đâu.”

 

Nàng gắng gượng cong khóe môi, trong mắt đầy châm biếm:

 

“Khoản bạc đó vốn là do nhà họ Tô bằng lòng mua lại đồi trà của nhà họ Hứa, không xét tốt xấu, vẫn trả giá cao như loại hảo hạng. Nhưng giờ nhà họ Tô đã từ hôn, giấc mộng giữa ban ngày của nhà họ Hứa cũng tan thành mây khói. Lấy gì cho ngươi?”

 

Hứa Lâm Xuyên lảo đảo suýt ngã.

 

Lúc này, Hứa Hạc Xuyên từ trong bước ra, tay ôm bụng, lảo đảo thở hổn hển:

 

“Tất cả đều do ả tiện nhân Ký Như Lan hại cả!”

 

Ánh mắt mọi người lập tức hướng về hắn, thấy hắn mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói:

 

“Chuyện ta vào Bạch Lộc Thư Viện học cũng bị nàng ta phá hỏng!”

 

Hứa Lâm Xuyên không nhịn nổi nữa, vung tay hất tung chén trà, làm bàn trà vỡ tan tành:

 

“Tiện nhân! Lẽ ra năm năm trước nên để mẫu thân hạ độc giếc nàng ta, dẫu mất năm năm yên ổn, cũng không đến nỗi trắng tay như hôm nay!”

 

Tống Minh Nguyệt ánh mắt tối sầm:

 

“Giờ giếc nàng cũng chưa muộn. Chẳng qua là mấy cửa hàng, vài mảnh sản nghiệp. Không có Ký Như Lan, để phụ thân nghĩ cách tranh lại cho chúng ta, chẳng phải dễ như trở bàn tay?”

 

Ánh mắt ba huynh muội họ Hứa lập tức sáng rực lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nếu ta chiếm được sản nghiệp của Ký gia, nhà họ Tô ắt sẽ phải cúi đầu cầu ta. Đến lúc đó, ta muốn Tô đại công tử quỳ xuống cầu cưới ta!”

 

“Hừ, dám cướp suất tiến cử của ta? Chờ mà xem, sớm muộn gì cũng đến lượt họ phải năn nỉ ta nhận lời giới thiệu.”

 

“Nếu chiếm được sản nghiệp nhà họ Ký, đừng nói là vào kinh dự thi, đến cả việc đưa cả nhà ta lên kinh thành an cư cũng chẳng phải việc khó. Khi ấy, đôi nhi nữ của ta cả đời không lo y phục cơm ăn!”

 

Mấy người họ, miệng nói chắc như đinh đóng cột, nét mặt đầy vẻ đắc ý tự tin.

 

23

 

Nửa tháng sau, ta định sang huyện bên đặt trước than sưởi cho mùa đông.

 

Nào ngờ nửa đường xe ngựa hỏng, phu xe ánh mắt lóe lên, đề nghị nghỉ tạm ở gần.

 

Hồng Diệp liếc hắn một cái thật sâu, mới nhàn nhạt lên tiếng:

 

“Vượt qua sườn núi kia có một ngôi miếu hoang, che mưa chắn gió cũng tạm được.”

 

Phu xe ban đầu không mấy tình nguyện, nhưng cuối cùng không địch lại được sự kiên quyết của chúng ta.

 

Chúng ta vừa tới trước cửa miếu hoang, hắn liền kiếm cớ bụng đau, vội vã trốn mất dạng.

 

Ta cùng Hồng Diệp liếc nhau một cái, giấu nụ cười lạnh bên môi rồi lặng lẽ bước vào trong miếu.

 

Chưa được bao lâu, cánh cửa mục nát bị đá tung.

 

Một đám đại hán che mặt, tay cầm đại đao ầm ầm xông vào.

 

“Không để lại mạng sống! Xong việc lấy chìa khóa, ấn tín và thủ cấp của ả kia để nhận nốt số bạc còn lại!”

 

Lệnh vừa ra, bọn chúng lập tức ào lên như ong vỡ tổ.

 

Hồng Diệp quát lớn:

 

“Càn rỡ! Bọn ta là người lương thiện có tiếng ở huyện Thanh Thủy, xưa nay không oán không thù với ai, cớ sao các ngươi lại tham tài sát mạng?”

 

Một tên hừ lạnh:

 

“Không oán không thù? Cho ngươi làm quỷ cũng nên biết rõ! Nhà họ Hứa ở huyện Thanh Thủy, biết chứ?”

 

Nói rồi, hắn vung đao quát:

 

“Giếc!”

 

Ta lập tức quát lớn:

 

“Đại nhân! Ngài có nghe thấy không?”

 

Ngay lúc đó, quan binh rầm rập kéo đến, vây chặt bọn chúng trong miếu.

 

Sau một trận c.h.é.m giết, đám hung đồ kia bị bắt trọn ổ.

 

Tri huyện cúi đầu thi lễ, khen không ngớt:

 

“Phòng bị từ trước, Ký chưởng quỹ quả là cao minh.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com