Độc Phụ

Chương 14



Ngay từ lúc phu xe cũ đột nhiên gãy chân, lại vừa khéo có kẻ khác đến xin thế chỗ, ta đã sinh nghi, liền âm thầm đề phòng.

 

Ba hôm trước, ta cố ý nói sẽ sang huyện bên đặt bạc mua than sưởi mùa đông, ai ngờ tên phu xe giả bộ chất phác kia nửa đêm lặng lẽ rời phủ một chuyến.

 

Người muốn hại ngươi, hôm nay tránh được, ngày mai chưa chắc.

 

Thay vì làm cái bia sống cho kẻ khác nhắm bắn, chi bằng mượn lực đập lực, một lưới bắt gọn!

 

24

 

Bao năm nay, ta dựng Thiện Đường tại huyện Thanh Thủy, bỏ bạc, phát gạo, lấy danh "độc phụ" mà kiếm tiền, lại dùng chính số tiền ấy làm không ít việc thiện.

 

Quan huyện vì thế cũng sẵn lòng tin ta một lần.

 

Chỉ tiếc rằng, lũ hung đồ kia chỉ khai nhận đã nhận bạc từ nhà họ Hứa, nhưng rốt cuộc là kẻ nào chủ mưu, thì lại không chỉ đích danh.

 

Khi bị áp giải vào đại lao, Hứa Lâm Xuyên bắt đầu cuống cuồng.

 

“Hạc Xuyên, nếu đại ca bại trận lần này, nhà họ Hứa chúng ta sẽ không còn đường sống!”

 

“Nhạc phụ của ta hiện làm sư gia ở ngoại thành tỉnh thành. Nếu ta cầu cứu ông ấy, nhất định sẽ dốc toàn lực cứu ta.”

 

Hứa Hạc Xuyên trợn tròn mắt, khó tin hỏi:

 

“Đại ca, ý huynh là...”

 

“Nhận tội đi, Hạc Xuyên!”

 

Hứa Lâm Xuyên bỗng nhiên cắt lời hắn, ánh mắt đầy quyết tuyệt.

 

“Thất bại một thời cũng chẳng đáng sợ. Nhưng nếu để người ta một lưới bắt sạch, chúng ta vĩnh viễn không thể trở mình. Đại ca cầu xin đệ đấy.”

 

Hứa Thanh Như cũng quỳ xuống, nghẹn ngào:

 

“Hạc Xuyên, tỷ tỷ sao có thể hại đệ? Đệ tin tỷ tỷ, chỉ cần chúng ta ra ngoài được, nhất định dốc sức vì đệ mà nghĩ cách.”

 

Hứa Hạc Xuyên ngồi phịch xuống đất:

 

“Các ngươi... các ngươi định hy sinh ta sao? Nếu vậy, dẫu sau này ta có được thả, còn gì là tiền đồ nữa?”

 

Sắc mặt Hứa Lâm Xuyên chợt trầm xuống, quát lớn:

 

“Hạc Xuyên! Chẳng lẽ đệ ích kỷ đến nỗi vì một tương lai mờ mịt của mình, lại muốn kéo ta và tỷ tỷ đệ cùng chếc theo? Muốn để nhà họ Hứa bị Ký Như Lan giẫm nát trong bùn sao?”

 

“Nếu đại ca vào được quan trường, chẳng lẽ tiền đồ của đệ còn thiếu chăng?”

 

Ánh mắt Hứa Hạc Xuyên lóe lên, rồi rơi xuống một hàng lệ:

 

“Ta không muốn bị khắc chữ lưu đày... Đại ca nhất định phải cứu ta ra ngoài.”

 

Hứa Lâm Xuyên thở phào, gật đầu quả quyết:

 

“Đại ca nói lời giữ lời.”

 

Thế nhưng khi hắn dắt Hứa Thanh Như rời khỏi lao ngục, lại cười lạnh:

 

“Chỉ cần hy sinh một tên con hoang mà đổi lấy đường lui an toàn, ta sao lại không làm? Cứu hắn? Đợi kiếp sau đi!”

 

Mà Hứa Hạc Xuyên, bị bịt miệng, ép nằm trong con hẻm sát lao ngục, câu nào câu nấy của Hứa Lâm Xuyên hắn đều nghe thấy rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta đưa cho ngục tốt một thỏi bạc, hắn liền kéo cái thân người như chó c.h.ế.t ấy, quẳng lại vào trong đại lao.

 

Khi ta quay về cửa tiệm, lại thấy Hứa Lâm Xuyên đứng đợi sẵn ở trước cửa.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt chỉ còn lại oán độc ngút trời.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

25

 

“Cánh tay sao vặn lại được đùi, ngươi chung quy cũng chỉ là một kẻ thương nhân. Đợi đến khi sóng gió quan trường cuộn trào, ngươi tất sẽ bị đánh cho tan thân nát cốt, không còn mảnh giáp.”

 

Ta mỉm cười hỏi:

 

“Ý ngươi là muốn nhờ nhạc phụ đại nhân của ngươi ra tay với ta, phải không?”

 

Khóe môi hắn vừa nhếch lên được một chút, ta liền cười lạnh tiếp lời:

 

“Nhưng ngươi quên mất rồi sao? Ta là độc phụ. Mà đã là độc phụ, thì tất phải diệt cỏ tận gốc.”

 

Nụ cười của Hứa Lâm Xuyên cứng đờ trên môi.

 

Khóe môi ta cong lên, đưa ra một đòn chí mạng:

 

“Vị nhạc phụ tốt của ngươi ấy à—vì tội tham ô nhận hối lộ, đã bị tống vào đại lao rồi.”

 

“Là ta làm đấy!”

 

Thân thể Hứa Lâm Xuyên run lên:

 

“Ngươi… nói gì cơ?!”

 

Ta khẽ phủi váy, thong dong đứng dậy.

 

Từ sau khi biết Tống Minh Nguyệt đã cho người hạ độc khiến ta tuyệt tử tuyệt tôn, ta đã thề: nàng ta, nhất định phải chếc không yên thân.

 

Ta bỏ ra nửa gia sản, chỉ để bắt được mối với kẻ tử địch năm xưa của phụ thân nàng ta – một vị sư gia lão luyện trong giới.

 

Thu gom chứng cứ oan án do nhận bạc gây nên, từng vụ một bị khơi lại trong tiếng trống cáo trạng của trạng sư nơi kinh thành.

 

Chiếc cột sống mà Hứa Lâm Xuyên tự hào bám víu—cũng vì thế mà gãy đoạn.

 

26

 

Nhà họ Hứa lúc này đã loạn thành một nồi cháo.

 

Vì muốn cứu lão sư gia Tống ra khỏi lao ngục, Tống Minh Nguyệt không tiếc công sức chạy vạy khắp nơi, tìm cửa, kết mối.

 

Hứa Lâm Xuyên cũng vắt óc nghĩ đủ mọi biện pháp.

 

Nhưng vẫn không đủ.

 

Lúc này, ánh mắt của Tống Minh Nguyệt dừng lại trên người Hứa Thanh Như.

 

Viên ngoại lang ở tỉnh thành – kẻ nổi tiếng háo sắc – đặc biệt ưa thích những cô gái quê mộc mạc, càng là kiểu đanh đá, bốc đồng như Hứa Thanh Như thì hắn lại càng mê.

 

Vì cầu được viên ngoại lang ra tay trợ giúp, Tống Minh Nguyệt quyết định đưa Hứa Thanh Như vào hậu viện của hắn, làm thông phòng thiếp.

 

Hứa Thanh Như hoảng loạn, lập tức lén trốn khỏi nhà họ Hứa.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com