Nàng lao vào cửa tiệm của ta, quỳ sụp xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem, cầu xin tha thiết:
“Tẩu tẩu, muội sai rồi! Muội có mắt như mù, muội là đồ lang tâm cẩu phế, đã phụ hết bao nhiêu tình nghĩa, toan tính của tẩu dành cho muội... Muội thực sự biết sai rồi!”
“Xin tẩu cứu muội! Muội không muốn làm thông phòng cho lão già sáu mươi đó... Muội van xin tẩu, cứu muội với, tẩu tẩu ơi...”
Nàng dập đầu lạy đến vang cả đất, cốp cốp vang vọng.
Chẳng bao lâu, trán đã bật máu, đỏ loang cả nền gạch.
Nhưng ta chỉ lạnh nhạt đứng nhìn, không gật, chẳng lắc.
Mãi đến khi nàng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy hy vọng, ta mới cong môi, mỉm cười đáp:
“Bát thuốc ấy... đắng lắm đấy.”
Thân thể nàng mềm nhũn, ngã ngồi bệt xuống đất.
Ta biết rõ, bát thuốc tuyệt hậu đó là do chính tay nàng sắc ra.
Cũng biết, năm năm trời, nàng cùng Hứa lão phu nhân lừa ta, bóp nát lòng chân thành ta từng dành cho cái gọi là người nhà.
Ta sẽ không cứu nàng. Mãi mãi cũng không.
Không những thế, để trả món nợ nhân quả, ta còn cố tình mượn miệng kẻ khác, đem sở thích của lão viên ngoại ấy rót vào tai Tống Minh Nguyệt.
Chó cắn chó, ta vui lòng ngồi xem kịch.
Khi Hứa Thanh Như bị kéo ra khỏi tiệm, nàng vừa vùng vẫy vừa gào khóc gọi ta:
“Không! Muội không muốn! Tẩu tẩu từng xem muội như ruột thịt, cớ sao không cứu muội chứ?”
“Bởi vì ta là độc phụ mà—là chính miệng ngươi gọi như thế, chẳng phải sao?”
“Chỉ có độc phụ lòng dạ sắt đá, mới sống tốt hơn bất kỳ ai khác!”
27
Tựa như cuối cùng cũng đã hiểu ra điều gì đó, Hứa Thanh Như khẽ ngẩn người.
Khi Tống Minh Nguyệt hối thúc nàng thu dọn hành lý lên xe ngựa rời thành, nàng siết chặt cây trâm trong tay, quay sang hỏi Tống Minh Nguyệt:
“Ngươi nói xem… có phải ngươi là sát tinh không? Rõ ràng trước khi ngươi xuất hiện, chúng ta ai nấy đều sống rất tốt.”
“Công tử họ Tô khen ta dung mạo xuất chúng, bao người kính ta là tiểu thư khuê các, y phục lụa là, cuộc sống nhung gấm, chưa từng phải lo nghĩ chuyện tương lai. Ngay cả đệ đệ ta, cũng là công tử nho nhã, tiền đồ rộng mở.”
“Là ngươi. Ngươi nói mình là thiên kim tiểu thư, có thể đem đến thể diện và hậu thuẫn từ tỉnh thành cho nhà họ Hứa.”
“Thế nhưng bây giờ…”
Ánh mắt nàng nhìn xoáy vào Tống Minh Nguyệt. Đúng lúc đối phương còn đang giận dữ, định bày ra dáng vẻ chị dâu mà răn dạy—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
*Phập!*
Một trâm cài được đ.â.m thẳng, nhanh như chớp, chính xác cắm sâu vào cổ họng Tống Minh Nguyệt.
Tống Minh Nguyệt đưa tay ôm lấy cổ, m.á.u tươi b.ắ.n ra như suối, từng ngụm từng ngụm trào ra từ miệng. Thân hình nàng run rẩy, từng chút từng chút một ngã xuống nền đất lạnh.
Hứa Thanh Như khi ấy mới bật cười như điên:
“Nhưng bây giờ, Tô công tử đã đính hôn, tân nương... không phải ta. Đệ đệ ta cũng đã thành tù phạm, chẳng bao lâu sẽ bị phát vãng lưu đày.”
“Tất cả... đều là lỗi của ngươi. Nếu đại ca không đưa ngươi trở về, Như Lan tẩu tẩu vẫn sẽ hết lòng vì chúng ta, phụng dưỡng mẹ, chăm lo cho từng đứa, lấy hết gia sản mà tính kế vì chúng ta.”
“Ta sẽ là thê tử của Tô công tử, đệ đệ ta sẽ là môn sinh của Bạch Lộc Thư Viện, mẫu thân ta sẽ sống trong vinh hoa phú quý không hết đời này.”
“Hê hê... chúng ta sẽ rất tốt... rất tốt...”
Cửa lớn bật mở, Hứa Lâm Xuyên xông vào chỉ kịp thấy toàn thân Hứa Thanh Như nhuộm đầy m.á.u đỏ.
Hắn như kẻ phát cuồng, lao thẳng vào phòng.
Nhưng Tống Minh Nguyệt — đã sớm tắt thở.
Khi hắn quay trở ra, Hứa Thanh Như... đã không biết chạy đi đâu mất rồi.
28
Sau một đêm trắng tay, Hứa Lâm Xuyên cuối cùng cũng nhớ đến ta.
Hắn nghèo rớt mồng tơi, tiều tụy đến không còn hình dạng ban đầu, lại còn làm ra vẻ si tình, gọi ta một tiếng:
“Như Lan… Dù nàng có tin hay không, năm xưa ta cũng là bất đắc dĩ. Rơi xuống nước rồi mất trí, mới bị nhà họ Tống lừa gạt. Đến hôm nay, ta mới hiểu được… nàng với ta, với cả Hứa gia, quan trọng nhường nào.”
Thấy ta không chút động lòng, hắn lại càng được đà lấn tới.
“Như Lan, chúng ta quay về như thuở ban đầu có được không? Chúng ta vốn là phu thê tình thâm nghĩa trọng, nàng còn nhớ chăng?”
“Ta không ngại thân thể nàng tổn thương, thật lòng không màng điều đó. Con cái đây cũng sẵn có — tất cả ta đều giao cho nàng. Nào, các con, lại đây gọi mẫu thân!”
Hai đứa con hỗn láo ấy trợn mắt nhìn ta, giọng lồng lộn:
“Nàng ta không xứng làm mẹ của chúng con! Phụ thân từng nói rồi — nàng ta xuất thân thấp hèn, toàn thân mùi đồng tiền tanh tưởi, nghĩ đến thôi đã muốn nôn mửa!”
Bốp!
Hứa Lâm Xuyên giận dữ, gào lên:
“Đây mới chính là mẫu thân các ngươi, nàng là chính thất của ta! Còn dám vô lễ, ta đánh chếc các ngươi!”
Đứa con gái ôm lấy má bị đánh sưng đỏ, đầy uất hận rít lên:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Ta không cần nàng làm mẫu thân! Ta muốn nàng chếc! Chỉ khi nàng chếc, mẫu thân của ta mới được sống yên vui!”